Bài 1 đến 10/48

Chủ đề: Những điều đáng suy gẫm!

Hybrid View

  1. #1
    Gold Member PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket Anna's Avatar
    Ngày gia nhập
    Jul 2009
    Bài viết
    1.101
    Thanks
    851
    Thanked 496 Times in 200 Posts

    Default Re: Những điều đáng suy gẫm!

    Chuyện của số 1



    Một, tiếng Anh là one, tiếng Hàn là il, tiếng Trung Quốc là nhất. Đơn giản nó chỉ là con số. Ít ỏi nhất trong tất cả các số. (dĩ nhiên, nó vẫn còn lớn hơn số không, nhưng điều đó không tính. Không nên so sánh giữa cái có và cái không có).

    Một, cũng có nghĩa là đơn, là duy nhất. Khi người ta muốn nói về cái gì đó đơn độc lẻ loi, người ta nói "một...". Trăng cũng lẻ, mặt trời cũng lẻ. Những thứ cao ngạo là những thứ lẻ loi.

    Có những thứ trên đời mình chỉ có thể có một. Chỉ có một người mẹ, một người ông, một người bà, ... để mà yêu thương. Chỉ có một trái tim, một cái đầu, một bộ óc.... để mà suy nghĩ, mà chứa đựng cả cuộc sống cả trăm điều vạn điều vào đó. Chỉ có một lần đầu tiên chui ra từ bụng mẹ để bắt đầu một cuộc thăng trầm. Chỉ có một lần được nghỉ ngơi một cách êm đềm nhất, bỏ hết những âu lo và cả những yêu thương lại phía sau.

    Có những thứ trên đời tưởng chừng rất nhiều, nhưng xét cho cùng cũng chỉ có một. Thời gian là vô tận, nhưng mỗi khoảnh khắc chỉ trôi qua một lần. Chỉ có một ngày sinh nhật tuổi mười lăm, một ngày sinh nhật tuổi hai mươi... Chỉ có một lần bước chân vào trường tiểu học, một lần đầu tiên gặp một ai đó, một lần sau cùng chia tay ai đó... Dù là sau này có thể gặp rất nhiều lần đầu tiên nữa, nhưng đã là với người khác mất rồi.

    Có những thứ trên đời rất nhiều, nhưng chỉ có thể chọn một. Người ta thường chọn món ăn xong rồi lại thèm món của người bên cạnh, vì một lần chỉ nên ăn một bữa ăn. Dạ dày con người thường hẹp. Trái tim con người vốn cũng rất hẹp, chỉ có thể chứa được một người.

    Hoàng Tử Bé chỉ có một. Trăm năm ngàn năm sẽ không bao giờ có một hoàng tử bé thứ hai. Hoa hồng của hoàng tử cũng chỉ có một. Dù trên thế gian có triệu triệu khu vườn, mỗi khu vườn có trăm ngàn đóa hồng giống hệt nhau, cuối cùng cũng chỉ có một đóa hồng cậu đã chăm sóc, đã yêu thương, đã giận hờn...

    Thế gian thì vô cùng. Ước mơ thì vô tận. Hoàng tử bé đi chu du khắp các thiên hà cuối cùng vẫn đau đáu nhớ về cái hành tinh bé nhỏ của mình. Sự trở về khó khăn và đau đớn. Hoàng tử bé thật có quay về được không? Có phải bao giờ cũng trở về được đâu...

    Số một cũng có nghĩa là nhất. Có cái nhất, vì có nhiều. Có cái nhất, vì không thể đồng đều. Mặc dù không phải lúc nào cũng dễ quyết định cái nào là nhất. Có những cái nhất chỉ trong một khoảnh khắc, bước sang khoảng khắc khác đã phải nhường ngôi. Vị trí cao nhất thường là vị trí bấp bênh nhất.

    Bạn yêu thương điều gì nhất trong đời?

    Cái làm cho tôi tò mò nhất từ bé đến giờ là lý thuyết về lỗ đen vũ trụ. Cái gì phía sau đó? Không ai biết. Đã rơi vào đó, không thứ gì, kể cả ánh sáng, có thể thoát ra.

    Giả sử, chỉ là giả sử thôi, có ai đó đoan chắc với bạn, rơi vào lỗ đen vũ trụ bạn sẽ không chết, mà trở nên hạnh phúc nhất đời, cảm thấy được những niềm vui trên đời này không có, sống được một cuộc sống khác mà mỗi khoảnh khắc cũng đáng giá cả một cuộc đời. Chỉ có điều là vĩnh viễn không thể quay lại được. Bạn có bước vào đó không?
    99,99% sẽ trả lời là không. Tôi cũng vậy, tôi trả lời không. Mặc dù cuộc sống bây giờ chỉ tạm bình thường.

    Giả sử ngược lại, bạn rơi vào đó, người bạn yêu thương nhất sẽ được hưởng cuộc sống thần tiên ấy, niềm hạnh phúc bất tận ấy, bạn có bước vào không?

    Tôi gật đầu. Nhưng rồi tôi phải suy nghĩ xem chọn ai để làm người được hưởng hạnh phúc ấy.

    Thật khó. Hóa ra bạn không thể mang cả cuộc sống mà trao hết cho một người.

    Số 1, là duy nhất, là độc đoán, là bướng bỉnh, là cố chấp.
    Mọi thứ bắt đầu ở nó. Nhưng không thể mãi là nó.
    Có khi phải là nó. Có khi tự hỏi vì sao phải là nó.
    Cuộc đời chứa đầy những số 1
    Trăm ngàn triệu triệu số 1 chỉ tạo nên có một cuộc đời....
    Khát khao bay giữa bầu trời. Nếu có kiếp sau...chỉ xin làm cơn Gió, lang bạt đó đây...

  2. Có 9 thành viên cám ơn bài của Anna:

    Đông Quân (20-05-2011),Boulevard (20-05-2011),kehotro (20-05-2011),Nhím con (27-05-2011),Nhudadauyeu (20-05-2011),Phương Lê (20-05-2011),Phu sinh (21-05-2011),Sầu lãng tử (03-06-2011),TeacherABC (20-05-2011)

  3. #2
    Gold Member PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket Anna's Avatar
    Ngày gia nhập
    Jul 2009
    Bài viết
    1.101
    Thanks
    851
    Thanked 496 Times in 200 Posts

    Default Re: Những điều đáng suy gẫm!

    Một Việc Nhỏ


    Một gia đình gồm hai vợ chồng và bốn đứa con nhỏ. Dịp hè, họ cùng đi nghỉ mát ở một bãi biển. Bọn trẻ rất thích tắm biển và xây những toà lâu đài trên cát. Bố mẹ chúng thuê một cái lều ngồi uống nước trên bờ, dõi nhìn các con vui đùa không quá xa ngoài kia phía trước mặt.
    Thế rồi họ trông thấy một bà cụ già nhỏ nhắn, ăn mặc xềnh xoàng, trên tay cầm một chiếc túi cũ đang tiến lại. Tóc bà đã bạc trắng bị gió biển thổi bốc lên càng làm cho khuôn mặt nhăn nheo của bà thêm khó coi. Bà cụ đang lẩm bẩm một điều gì đó, dáo dác nhìn rồi thỉnh thoảng lại cúi xuống nhặt những thứ gì đó trên bãi biển, bỏ vào cái túi.
    Hai vợ chồng không hẹn mà cùng vội chạy ra gọi các con lại, căn dặn chúng phải tránh xa người đàn bà khả nghi kia. Dường như họ cố ý nói to cho bà ta nghe thấy để bà ta nên đi chỗ khác kiếm ăn.
    Cụ già không biết có nghe thấy gì không giữa tiếng sóng biển ì ầm, chỉ thấy bà cứ từ từ tiến về phía họ. Thế rồi bà cụ dừng lại, nhìn mấy đứa trẻ dễ thương đang ngo ngác nhìn mình. Bà mỉm cười với họ nhưng không ai đáp lại, chỉ giả vờ ngó lơ đi chỗ khác. Bà cụ lại lẳng lặng làm tiếp công việc khó hiểu của mình. Còn cả gia đình kia thì chẳng hứng thú tắm biển nữa, họ kéo nhau lên quán nước phía trên bãi biển.
    Trong lúc trò chuyện với người phục vụ bàn ăn cùng những người khách trong quán, hai vợ chồng quyết định hỏi thăm xem bà cụ khả nghi kia là ai và họ ... sững sờ: Bà cụ ấy là người dân ở đây, từng có một đứa cháu ngoại vì bán hàng rong trên bãi biển, vô tình đạp phải một mảnh chai rồi bị nhiễm trùng, sốt cao, đưa đi bệnh việc cấp cứu nhưng không kịp và đã bị chết không lâu vì bệnh uốn ván. Từ dạo ấy, thương cháu đến ngẩn ngơ, bà cứ lặng lẽ đi dọc bãi biển, tìm nhặt những mảnh chai, mảnh sắt hoặc hòn đá có cạnh sắc. Mọi người hỏi lý do thì bà đáp mà đôi mắt ướt nhoè: "Ồ tôi chỉ làm một việc nhỏ thôi ấy mà, để các cháu bé có thể vui chơi trên bãi biển mà không bao giờ bị chết như đứa cháu đáng thương của tôi".
    Nghe xong câu chuyện, người chồng vội chạy ngay xuống bãi biển mong có thể nói một lời xin lỗi và một lời biết ơn chân thành, nhưng bà cụ đã đi rất xa rồi. Bóng bà chỉ còn là một chấm nhỏ trên bãi biển vắng người khi chiều đang xuống...
    Khát khao bay giữa bầu trời. Nếu có kiếp sau...chỉ xin làm cơn Gió, lang bạt đó đây...

  4. Có 6 thành viên cám ơn bài của Anna:

    Đông Quân (21-05-2011),Nhím con (27-05-2011),Nhudadauyeu (21-05-2011),Phu sinh (21-05-2011),Sầu lãng tử (03-06-2011),TeacherABC (21-05-2011)

  5. #3
    Gold Member PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket Anna's Avatar
    Ngày gia nhập
    Jul 2009
    Bài viết
    1.101
    Thanks
    851
    Thanked 496 Times in 200 Posts

    Default Re: Những điều đáng suy gẫm!

    Những con sói trong tâm hồn


    Một cậu bé đến gặp ông mình để kể cho ông nghe về nỗi bực tức của mình khi bị bạn cùng lớp chơi xấu.

    Sau khi nghe xong câu chuyện, người ông liền nói: “Để ông kể cho cháu nghe chuyện này. Đôi lúc, ông cũng cảm thấy rất ghét những người như vậy, nhưng rồi ông không buồn vì những gì họ làm. Bởi vì sự thù hận, bực bội chỉ làm cho cháu mệt mỏi chứ không làm đau kẻ thù của cháu. Điều đó cũng giống hệt như cháu uống thuốc độc nhưng lại đi cầu nguyện cho kẻ thù của mình chết. Ông đã phải đấu tranh với những cảm xúc như thế này nhiều lần rồi!”.

    Ngừng một lúc, ông lại nói tiếp “Cũng giống như có hai con sói bên trong ông, một con thì rất hiền và chẳng bao giờ làm hại ai. Nó sống hòa hợp với tất cả mọi thứ xung quanh và nó không bao giờ tấn công ai cả, bởi vì sự tấn công đã không được dự tính sẵn. Nó chỉ đánh nhau khi điều đó là đáng để làm và làm theo một cách rất khôn ngoan, đúng đắn”.

    Người ông từ tốn nói tiếp: “Nhưng con sói còn lại thì không như thế! Nó lúc nào cũng giận dữ. Một việc thật nhỏ nhặt cũng có thể khiến nó nổi giận. Nó đánh nhau với tất cả mọi người, mọi vật bất kể lúc nào, mà không hề có lý do. Nó không nghĩ rằng đó là do sự tức giận và thù hận của nó quá lớn. Thật khó để hai con sói này cùng sống trong ông. Cả hai con đều cùng muốn chiếm lĩnh tâm hồn ông”.

    Cậu bé nhìn chăm chú vào mắt người ông rồi hỏi “Ông ơi! Vậy con sói nào thắng hả ông?!”.

    Người ông nói một cách nghiêm nghị “Đó là con sói mà cháu vẫn hằng nuôi dưỡng!”.
    Khát khao bay giữa bầu trời. Nếu có kiếp sau...chỉ xin làm cơn Gió, lang bạt đó đây...

  6. Có 5 thành viên cám ơn bài của Anna:

    Đông Quân (30-05-2011),Nhím con (27-05-2011),Nhudadauyeu (27-05-2011),Phu sinh (27-05-2011),TeacherABC (27-05-2011)

  7. #4
    Newbie Photobucket
    Ngày gia nhập
    May 2011
    Bài viết
    48
    Thanks
    32
    Thanked 266 Times in 45 Posts

    Default Re: Những điều đáng suy gẫm!

    Một topic hay, ý nghĩa. Cảm ơn chủ nhân Anna! Cho phép VP được đóng góp một câu chuyện nhỏ do chính VP viết.

    KIẾN CON DŨNG CẢM


    Có một chú kiến nhỏ tí xíu, 6 cái chân bé tí xíu, 2 cái râu còn bé tí xíu hơn. Một hôm vì chú mải chơi, nên bị lạc đàn, xểnh chân, chú lăn tòm xuống một cái hố cát.

    Nói là hố cát, nhưng nó chẳng quá to với loài người, nhưng lại rất to với loài kiến. Ở dưới hố, kiến con lo lắng lắm, kiến cố kêu thật to, gọi ba mẹ, anh chị em nhà kiến, nhưng chẳng ai nghe thấy cả. Suýt nữa thì kiến con khóc nhè, nhưng chú ta nhớ lời mẹ dặn: "Họ nhà kiến chúng ta tuy nhỏ bé nhưng rất khỏe, bởi có 3 đôi chân dẻo dai, có sức bật rất lớn, cử động linh hoạt, không những thế cả đàn chúng ta đoàn kết, yêu thương, chở che, bảo vệ nhau, mỗi thành viên trong đàn đều rất nghị lực và cố gắng phi thường, bởi thế con có biết: chúng ta có thể mang vác được những đồ vật lớn hơn, nặng hơn cả cơ thể của chúng ta đấy!".

    Nghĩ thế, kiến con liền cố sức để leo lên phía trên. Chà, những hạt cát cứ vuột khỏi nhau, leo lên được nửa bước kiến con lại bị tụt xuống... Chú cứ nhích dần, nhích dần từng tí một. Mỗi lần bị tụt xuống chú lại cố gắng bật dậy để leo lên. Được lưng chừng, chú cố rướn chân để bám vào một hạt cát to, nhưng chẳng may hạt cát bung ra, cả chú và hạt cát cùng lăn tòm xuống đáy hố, kiến ngã chổng kềnh. Chú bật dậy. Ừ, mình không chịu khuất phục, phải cố lên, cố lên... kiến tự nhủ như vậy. Cứ như thế, kiến lại nhích từng bước, từng bước, cứ nhích dần, nhích dần từng tí một... 6 cái chân choãi ra, rồi 4 cái chân sau làm đà đẩy cho 2 cái chân trước leo bám, 2 cái râu bé tí xíu cũng cố dựng lên rồi quặp xuống để chống chèo, đẩy lên, đẩy lên từng tí một...

    Cuối cùng thì kiến con cũng leo lên được đến gần miệng hố, cảm giác mệt mỏi, toàn thân rã rời, mấy cái chân như muốn rụng đến nơi. Còn chút nữa thôi, còn một đoạn ngắn xíu nữa thôi... cố lên, cố lên, kiến cố ghìm chân và bật lên bằng chính sức lực nhỏ bé nhưng gan dạ, ngoan cường của mình, để rồi... kiến con đã lên khỏi hố cát. Chú ta dừng lại để thở, rồi ngoảnh nhìn cái hố sâu kia... "Hừ, thì ra mi thử thách sức mạnh và lòng dũng cảm, sự kiên trì, nhẫn nại của ta, khà khà... vậy là ta đã chiến thắng mi... khà khà...ha ha...". Kiến con cười khoái chí rồi hăm hở đi tiếp. Phía trước kia, ba mẹ, ông bà, cậu mợ, cô dì, chú bác, các anh em họ hàng nhà kiến đang nháo nhác đi tìm... Hì, thể nào ba mẹ cũng sẽ ôm kiến vào lòng, xoa đầu kiến và nói: "Con trai của mẹ ngoan quá, dũng cảm quá!"./.

  8. Có 8 thành viên cám ơn bài của Vũ Phong:

    Anna (27-05-2011),Đông Quân (30-05-2011),Ban Mai (28-05-2011),Nhím con (27-05-2011),Nhudadauyeu (27-05-2011),Phu sinh (27-05-2011),thuphong (28-05-2011),Triplec (28-05-2011)

  9. #5
    Newbie Photobucket
    Ngày gia nhập
    May 2011
    Bài viết
    48
    Thanks
    32
    Thanked 266 Times in 45 Posts

    Default Re: Những điều đáng suy gẫm!

    ĐỒNG TIỀN NHÂN NGHĨA
    Vũ Phong

    Bên cạnh giường bệnh mẹ tôi là một chú bé, cũng bị tai biến mạch máu não. Mẹ tôi 72, mắt nhắm nghiền, chân tay bất động, ống thở và ống xông, dây dợ loằng ngoằng, máy đo cơ thể cứ “tanh tách” đèn xanh, đôi khi đèn vàng. Chú bé, 9 tháng. Hai tay, hai chân giang rộng ra hai bên, bàn tay nắm chặt hay là co quắp? Tôi đoán là cả hai, nên đèn cứ thỉnh thoảng lại báo đỏ, dồn dập… Cũng ống thở, ống xông; nhưng cái ống xông nhỏ tí xíu, cái ống thở cũng nhỏ tí xíu, được đặt ở miệng chứ không "mở ở khí quản" như mẹ tôi; hai mắt mở to, đen láy... đẹp và trong sáng vô ngần. Đôi mắt chú bé không chớp. Không hề chớp.

    Tôi nhìn. Nhìn thật lâu. Thương cảm. Một già, một trẻ nằm đấy. Tôi - thằng đàn ông “chân cứng”, làm đá phải mềm biết bao lần… "sức dài, vai rộng" là thế... vậy mà, lặng im… bất lực trước cả hai người. Chiều qua, mẹ chú bé đi mua sữa, bị kẻ gian lấy hết tiền, đến là khổ... “chó cắn váy rách”, đẻ và nuôi con một mình, biết nhờ cậy vào ai?

    Tôi cũng chẳng có gì, đang lo cho mẹ hơn một tháng nay rồi. Nhưng lại nghĩ, đầu tháng... sắp tới ngày lĩnh lương... thằng bé, hết hộp sữa kia, tiền - mẹ nó sẽ lấy ở đâu? “Cho” thì sợ mọi người xung quanh nghĩ mình "sao ấy"; “không cho” thì không đành lòng. Tôi móc ví, đếm lại… rồi ghé tai ba, hỏi ba, ba gật đầu nhìn tôi mỉm cười.

    Tôi vẫy người mẹ ra cửa, rồi ra phía chân cầu thang, tôi đưa chị hai tờ bạc loại "một trăm ngàn đồng" đủ để mua hai hộp sữa. Tôi nói nhỏ đủ cho chị nghe thấy: "chị cầm lấy, thêm tiền lo cho cháu…". Chị nhìn tôi…. bất chợt nghẹn ngào, bờ vai rung lên... rồi chị nức nở. Bỗng tiếng ai đó gọi thất thanh... "đâu rồi? mẹ thằng bé đâu rồi?" chị hoảng hốt cùng tôi chạy lao vào... Cũng may, chỉ là cơn co giật nhẹ. Thằng bé lại im im một lúc, hai tay vẫn nắm chặt, giang rộng ra hai bên... Hai tờ giấy bạc vẫn nằm trên bàn tay chị run run… chị khóc. Khóc rất to, khóc tức tưởi... Mọi người ngơ ngác nhìn tôi, rồi cùng nhìn chị ấy... những ánh mắt như dò hỏi... Cuối cùng, thì hai đồng tiền đã nói hộ tất cả.

    Mọi người trong khoa phòng, kẻ nhiều, người ít... lần lượt đưa cho chị. Chị ngơ ngác rồi nghẹn ngào, chẳng nói được gì… bàn tay chị run run cầm nắm những đồng tiền nhân nghĩa... có đồng chẵn, có đồng lẻ, có đồng vẫn còn chưa kịp vuốt phẳng. Ai cũng cầu mong cho chú bé sống mà không để lại di chứng.

    - Hà Nội, 30/12/2007 -

  10. Có 6 thành viên cám ơn bài của Vũ Phong:

    Anna (30-05-2011),Đông Quân (30-05-2011),Ban Mai (28-05-2011),Nhím con (30-05-2011),thuphong (28-05-2011),Triplec (28-05-2011)

  11. #6
    Gold Member PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket Anna's Avatar
    Ngày gia nhập
    Jul 2009
    Bài viết
    1.101
    Thanks
    851
    Thanked 496 Times in 200 Posts

    Default Re: Những điều đáng suy gẫm!

    Chiếc xe Bus kế tiếp



    Bạn biết đấy, tình yêu giống như ai đó đang chờ xe buýt. Khi xe vừa tới, bạn nhìn lên và tự nói: "Hmm, xe đầy rồi... chẳng còn chỗ, thôi mình đợi chiếc sau vậy."

    Thế là bạn bỏ qua chiếc hiện tại, ngồi chờ chiếc thứ hai. Khi chiếc xe thứ hai tới, bạn nhìn lên và lại tự lẩm bẩm: "Xe này sao cũ thế nhỉ, tồi tàn quá!" Và bạn cũng chẳng bước lên xe, ngồi đợi chiếc tiếp theo.

    Một lát sau, chiếc xe thứ ba chạy tới. Chiếc xe này không cũ, không có đông khách nhưng bạn vẫn không hài lòng: "Cái xe này không có điều hoà, thôi mình cố đợi chiếc sau".

    Một lần nữa, bạn lại bỏ qua chiếc xe hiện tại và ngồi chờ chiếc kế tiếp. Trời thì tối dần, và cũng có vẻ muộn rồi. Bạn tặc lưỡi nhảy đại lên chiếc xe buýt tiếp theo, và chẳng mấy chốc bạn phát hiện ra rằng mình chọn nhầm xe mất rồi!

    Như vậy, bạn lãng phí thời gian và tiền bạc trong lúc ngồi chờ những gì bạn mong muốn! Thậm chí nếu có một chiếc xe buýt có điều hoà chạy tới, chưa chắc chiếc xe buýt này đã có thể thoả mãn được tiêu chuẩn của bạn, vì biết đâu điều hoà trên xe quá lạnh thì sao.

    Các bạn thân mến, muốn mọi thứ đến với mình như là mình mong ước là một việc sai lầm. Vì vậy, nếu bạn không cảm thấy ngại thì cứ thử nắm lấy một cơ hội xem sao. Giả sử bạn cảm thấy chiếc xe buýt không làm cho bạn hài lòng, bạn chỉ việc nhấn chiếc nút đỏ, và xuống ở bến đỗ gần nhất, đơn giản vậy thôi.

    Có ai dám nói rằng cuộc đời là công bằng... Việc tốt nhất mà ta có thể làm là phải tinh ý và cởi mở hơn khi quan sát. Nếu chiếc xe buýt này không hợp với bạn, hãy nhảy xuống. Tuy nhiên bạn phải luôn luôn có những dự phòng khác để có thể dùng trên chuyến xe tiếp theo.

    Nhưng đừng vội... Tôi chắc rằng có thể bạn đã có được kinh nghiệm này từ trước. Bạn trông thấy một chiếc xe buýt chạy tới (tất nhiên là chiếc xe bạn mong muốn), bạn vẫy xe, nhưng bác tài xế lại giả vờ như không trông thấy bạn và bỏ qua bến mà bạn đang chờ. Đơn giản là chiếc xe này không dành cho bạn rồi.
    Lời cuối của câu chuyện này là, cảm giác được yêu giống như việc chờ một chiếc xe buýt mong ước. Bạn nhảy lên một chiếc xe, tức là chấp nhận cho nó một cơ hội, và mọi việc bây giờ hoàn toàn phụ thuộc vào bản thân bạn. Nếu bạn chưa có một quyết định cụ thể, hãy ĐI BỘ. Đi bộ giống như là việc chưa sẵn sàng yêu vậy. Mặt tốt của nó là bạn vẫn có thể chọn bất cứ chiếc xe buýt nào bạn muốn. Những người không muốn chờ đợi thêm nữa thì phải hài lòng với chiếc xe buýt mà họ đã chọn.

    Còn thêm một điều nữa... đôi khi việc chọn một chiếc xe buýt quen thuộc thì tốt hơn là việc mạo hiểm chọn một chiếc xe lạ. Nhưng tất nhiên, cuộc đời sẽ không chẳng có gì là hoàn hảo nếu như thiếu sự mạo hiểm trong đó.

    Vẫn còn một chiếc xe buýt mà tôi quên không nói với bạn - chiếc xe mà bạn không hề phải đợi. Chiếc xe này tự nó dừng lại, mời bạn lên xe và cùng bạn thực hiện cuộc hành trình hoàn hảo cho đến cuối đời.

    Bạn không bao giờ thua cuộc khi yêu cả.

    Bạn chỉ luôn thua cuộc bởi ngập ngừng mà thôi.
    Khát khao bay giữa bầu trời. Nếu có kiếp sau...chỉ xin làm cơn Gió, lang bạt đó đây...

  12. Có 3 thành viên cám ơn bài của Anna:

    Đông Quân (30-05-2011),Nhím con (30-05-2011),thuphong (01-06-2011)

  13. #7
    Gold Member PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket Anna's Avatar
    Ngày gia nhập
    Jul 2009
    Bài viết
    1.101
    Thanks
    851
    Thanked 496 Times in 200 Posts

    Default Re: Những điều đáng suy gẫm!

    Phỏng vấn Thượng đế



    Tôi mơ thấy rằng mình có một cuộc phỏng vấn với Thượng đế.
    - Mời vào - Thượng đế nói - Con muốn phỏng vấn Ta phải không?
    - Nếu ngài có thời giờ, thưa Ngài. Tôi đáp.

    Thượng đế mỉm cười nói :
    - Thời giờ của Ta là vô tận đủ để làm tất cả mọi việc. Con có điều gì thắc mắc muốn hỏi Ta đây?
    - Thưa Ngài, điều gì về nhân loại làm Ngài kinh ngạc nhất?

    Thượng đế đáp :
    - Đó là họ chán trẻ thơ, vội vã để trưởng thành, và rồi lại khát khao được trở về thời thơ ấu.
    - Họ đánh mất sức khỏe của họ cho việc kiếm tiền rồi tiêu dùng tiền bạc để phục hồi sức khỏe.
    - Họ lo nghĩ đến tương lai mà quên đi hiện tại.
    - Họ sống như là họ sẽ không bao giờ chết, và họ chết như là họ chưa từng sống.


    Thượng đế nắm tay tôi và chúng tôi im lặng trong một khoảng khắc, sau đó tôi hỏi :
    - Khi làm cha mẹ, Ngài có những lời khuyên gì về cuộc sống mà ngài muốn con cái của Ngài học hỏi?

    Với nụ cười nở trên môi, Ngài trả lời :
    - Học để biết chúng ta không thể làm cho bất cứ ai yêu mến chúng ta, những gì mà chúng ta có thể làm là hãy để bản thân mình được yêu thương.
    - Học để biết rằng những gì giá trị nhất trên cõi đời này không phải là giá trị vật chất chúng ta sở hữu mà là trong cuộc sống của chúng ta có những ai.
    - Học để biết rằng đừng nên so sánh bản thân chúng ta với những người khác, vì tất cả mọi người sẽ được phán đoán riêng rẽ dựa trên nhân cách của chính họ.
    - Học để biết rằng một người giàu có không phải là người có tất cả, mà chỉ là người cần tối thiểu mà thôi.
    - Học để biết rằng chúng ta chỉ mất vài giây để khơi dậy vết đau trong lòng những người khác, nhưng sẽ mất rất nhiều năm để hàn gắn.
    - Học để biết tha thứ bằng cách thực hành hạnh khoan dung.
    - Học để biết rằng có những người thương yêu chúng ta tha thiết, nhưng lại không biết làm cách nào để biểu lộ hay bày tỏ những tình cảm của họ.
    - Học để biết rằng tiền bạc có thể mua đươc mọi thứ, nhưng không thể mua đươc hạnh phúc.
    - Học để biết rằng hai người có thể cùng nhìn vào một vật nhưng lại thấy hoàn toàn khác nhau.
    - Học để biết rằng không phải lúc nào người khác tha thứ cho chúng ta là đủ mà chúng ta phải biết thứ tha cho bản thân chúng ta nữa.


    Tôi ngồi đó trong một phút giây để hưởng thụ giờ khắc quí báu đó, rồi tiếp :
    - Cám ơn thời giờ và mọi việc mà Ngài đã dành cho con.
    Ngài đáp :
    - Bất cứ giờ phút nào Ta cũng ở đây, các con chỉ cần gọi thì Ta lập tức trả lời.
    Khát khao bay giữa bầu trời. Nếu có kiếp sau...chỉ xin làm cơn Gió, lang bạt đó đây...

  14. Có 5 thành viên cám ơn bài của Anna:

    Đông Quân (30-05-2011),Nhím con (30-05-2011),Sầu lãng tử (03-06-2011),TeacherABC (30-05-2011),thuphong (01-06-2011)

Posting Permissions

  • Bạn không thể tạo chủ đề mới
  • Bạn không thể trả lời
  • Bạn không thể dùng tập tin đính kèm
  • Bạn không thể hiệu chỉnh bài
  •