Phần 1
Sáng nay nhân đọc bài nghiên cứu về bức tượng không đầu được cho là của Công chúa Mỵ Châu đang được thờ ở Cổ Loa mới bàn đến chuyện dại khôn của đàn bà. Hoá ra cái dại mà cụ thể là dại trai của nửa thế giới ăn sâu bám dễ từ muôn đời, chả phải bây giờ mới đột nhiên phát bệnh nhá. Cuộc hôn nhân với Trọng Thuỷ thực ra là một âm mưu chính trị, một sự lợi dụng đến trắng trợn thế mà nàng cứ tưởng được yêu lắm lắm. Đến lúc loạn lạc, được tặng áo lông ngỗng nàng vẫn tưởng quà Valentine nên trai bảo dứt là dứt, bảo đánh dấu là đánh dấu. May mà chưa có con (không thấy truyền thuyết nhắc đến con), chứ không thì gia đình toán loạn thế con cái sống làm sao, mà có khi trai nghĩ mình chẳng yêu đương thật lòng, ở bên chính quốc cất sẵn vài bà vợ nên nhất quyết không cho nàng có con ấy chứ. Rốt cục bị cha cho là kẻ thù chém chết, khổ chết chả toàn thây, đẹp đẽ, chả có con cái khóc lóc, cũng chả có công an vào cuộc điều tra, báo chí ầm ĩ, chết như thế còn đau hơn anh Chính bị em Kim Anh tặng hai nhát dao. Nhưng tớ hoài nghi cái vụ này, chả tin Cha Mỵ Châu già thế, một ông già đã ngoài 70 tuổi lại đủ sức chém phát bay đầu con gái, mà chẳng phải riêng TBNS, các nhà khoa học cũng chả ai thèm tin.
Thể công TBNS bảo luôn cái đứa được bạn trai tặng điện thoại di động, nhá không phải vì yêu hay nó nhớ đến sinh nhật đâu, là nó tặng nhưng nó cài thiết bị định vị, nó biến các bạn thành cái chấm để nó kiểm soát, ở đâu làm gì nó chấm cho phát là toi đời, đừng có mà hý hửng. Phải kiểm tra rõ nhá, Bố mình có phải là Vua không, có phải ông to bà nhớn không, có gì để lợi dụng không. Không hả, không thì mình có gì hay ho để khai thác không, vẫn không hả, thế thì có khi nó tặng thật nhể. Nhưng vẫn hoài nghi lắm, y như rằng có ngày trai gọi cái đứa được tặng điện thoại "Vợ ơi, vợ yêu đang làm gì đấy, ra ngân hàng với chồng đi" thế là nó bảo đi vay tiền cho nó làm ăn đấy, rốt cục là miệt mài đi vay, dồn tiền cho nó đầu tư, miệng suốt ngày kêu tiền tiền,thế chả dại trai thì là cái giống gì, dù cho trai nó tặng cho cái tờ hôn thú với thằng cu đẹp như tranh TNBS tớ vẫn thấy dại quá cơ.
TBNS cũng thấy một bà chị, đẹp nõn ra, kinh tế thì độc lập, trai vây quanh như bướm lượn bên hoa, thế mà yêu ngay một anh chàng béo như trương phi. Cả ngày chẳng nói được nửa lời âu yếm, thỉnh thoảng mà ngẫu hứng nhắn tin lúc chàng bận nhá, chàng tương cho phát "bận" hay "đang lái xe". Thế mà chỉ cần trai vẫy phát, nhá công việc cũng là cái đinh gim, bận rộn đến mấy cũng vứt phát đánh toẹt, chạy theo luôn.
Gần đây lại có bà chị già, tâm sụ là chị mới làm được việc lớn trong cuộc đời, tưởng được cái gì, hoá ra bảo chị mới bỏ lão người yêu. Bảo sao mà bỏ được, vì tớ biết bấy lâu nay lão người yêu chị này được chị sắm cho từ xe hơi đến cái quần chíp, giờ bỏ làm sao lão chịu bỏ. Ai dè chị bảo vì chị thông báo phá sản, nợ nhiều lắm, thế là lão tự dưng dãn dần ra, bỏ được là may nhưng mà buồn quá, phí công dan díu bấy lâu. Ô hay, xinh đẹp thế, giỏi giang thế, tiền nhiều như quân Nguyên thế, tính lại tốt thế nhưng mà lại là đàn bà, là đàn bà thì chết rồi, dại trai là cái chắc.
Túm lại TBNS tớ tìm ra nguyên nhân rồi, trăm sự cũng tại cái ông vua Hùng, cái ông sinh ra trong gia đình chẳng hạnh phúc, khởi thuỷ nước Việt Bố Mẹ ông ấy đã cãi cọ, li dị, chia con chia của tùm lum. Vì thế mà sinh ra cái truyền thống dại trai,dại gái mà đã là truyền thống lâu đời, đã ăn sâu, bám rễ thế quái nào mà thay đổi nổi.
Viết cho đỡ buồn không có ý châm chọc ke ke ke ke
phần 2
Tự dưng TBNS tớ lẩn thẩn nghĩ đến chuyện ly dị, nếu thống kê theo kiểu "một phút trên thế giới có hàng nghìn đứa trẻ được sinh ra" thì chắc một phút trên thế giới cũng có ít nhất một cuộc ly dị. Ly dị thì trăm ngàn lý do, mỗi một cuộc lại có một lý do, vì thế có thể nói lý do ly dị là vô cùng phong phú, đa dạng, phức tạp, nếu muốn đi sâu chắc phải làm một cuộc nghiên cứu cần đến những cái đầu của ti tỉ giáo sư các loại. Thế nên Lão Trư tôi chả dại mà lạm bàn về ly dị thời nay, tớ bàn đến cuộc ly dị đầu tiên trong lịch sử. Cái cuộc ly dị này chẳng có bút lục nào ghi lại ngoài cái truyền thuyết, thế nên tớ cứ bàn thoải mái, chả ai có đủ chứng cứ để mà bảo tớ sai hay đúng.
Tớ nghĩ chắc chắn cái ông Lạc Long Quân và bà Âu Cơ ấy cũng đã từng yêu nhau khiếp lắm. Cũng từng thề non hẹn biển, cũng từng ao ước sum vầy trăm năm, có thế mới lấy nhau chứ nhỉ. Ai ngờ, yêu đương thì lãng mạn chàng nàng, tưởng vắng nhau thì chết mất, tưởng được bên nhau thì sẽ là mãi mãi. Ai ngờ, lấy nhau về chàng toàn không mặc khố (ngày xưa không có quần áo nếu bi giờ thì sẽ là mặc quần lót), khạc nhổ, ngoáy mũi trước mặt nàng, đấy là chưa kể có lúc còn có những hành vi kinh dị hơn. Đâu còn hình ảnh hào hoa mà ngày xưa nàng ngưỡng mộ. Còn nàng thì xộc xệch, đầu có khi quên chải, yếm thì có khi chả thèm buộc dây, sáng ngủ dậy thì cái mặt nhờn nhờn mụn mụn. Đã vỡ mộng về hình ảnh thì chớ lại sinh ra một ổ trứng, đếm chẵn 100. Người sinh ra toàn trứng thế là đã đau đầu lắm rồi, nhưng đã sinh ra thì trứng cũng là con, có phải là trứng vịt đâu mà chén mất, nên bàn nhau đem ấp thử xem, thế nhưng chuyện ấp trứng cũng là vấn đề. Chồng. Vợ đùn đẩy, cãi cọ nhau chán, cũng may mà không ung quả nào, nở ra đủ trăm đứa con. Bây giờ mới là giai đoạn khủng khoảng đây, một trăm đứa, chỉ nội chuyện cho ăn, thay bỉm, canh chừng để nó không trèo lên người nhau đã mệt lắm rồi.Đi thuê ôsin thì bao nhiêu cho đủ, tiền đâu mà thuê, mà ôsin đầy nhà cần, nhìn thấy trăm đứa có mà đã vác dép chạy mất. Cứ ngày ngày 50 đứa con gái lao vào cấu chí, 50 thằng con trai cầm đá chọi nhau, rồi 50 đứa con gái xông vào giật tóc 5 thằng con trai, chẳng khác gì một cuộc đại chiến. Chàng nàng lúc này phờ phạc, lo làm để nuôi nổi từng ấy đứa đã là vấn đề, lại còn phải giải quyết chiến tranh. Thế là tình yêu ơi, khi vào thì bằng cửa sổ, khi ra thì cứ cửa chính lao ra, giữ làm sao nổi. Hết tình yêu thì cãi nhau hàng ngày, chia phe ra mà cãi nhau cho nó thêm phần ly kỳ, cãi nhau chán thì nàng say nằng chàng cảm gió, thế là ly dị. Chàng nàng chia con chia của, có cái nhà ở miền biển, nàng giống tớ thích ăn hải sản nên tranh bằng được. Phe chàng toàn đàn ông, cãi cọ chẳng được đành bán nhà đồng bằng vác con lên núi làm lâm tặc. Chàng cú nàng, nàng hận chàng, chả thèm nhìn mặt nhau, thời ấy lại chưa có di động, chưa có chấm, cũng chưa có Anh- tẹc - nét thế nên vô hình với nhau luôn. Lũ trẻ lúc ấy nhỏ quá quên béng mất cả anh em, nên tớ không nhầm thì hình như sau lớn lên chúng nó lấy nhầm phải nhau. Sau con cái chàng cũng thành đạt, làm Vua cả, nhưng chắc chàng cú quá mới dạy lũ con dâu phải biết hy sinh vì chồng, thế mới sinh ra cái bệnh dại trai mà en- trì trước tớ đã đề cập.
Thế nên tớ nói thật, yêu nhau in ít, ngưỡng mộ ín ít, tính toán một tý có khi lấy nhau lại hay. Chứ Romeo và Juliét ấy, nếu chả may lấy nhau mà cũng chỉ cần sinh 5 đứa con thôi thì cũng bỏ nhau rồi, may mà dở dang, đau thương nên tình mới đẹp nhá.
Vỗ tay ủng hộ TBNS đi nào....