
Trích dẫn của
Boulevard
Những ngày qua blog của Tuanddk được bà con trong mạng dạo vào nhiều nhất vì những bài với giọng điệu rất 'cay nghiệt". Boulevard lại khuân về nhà mình cho mọi người đọc bài mới nhất ạ.
Con bò dắt lên sân khấu thành hoa hậu
Cao 1,71m, cân nặng: 50 kg, số đo 3 vòng: 84-61-92. Và mang số báo danh 299. Đây toàn là những con số đẹp đối với một người đẹp. Nhưng khi người đẹp đó chém mất của Văn miếu- Quốc tử giám những 300 năm lịch sử khi cô cho rằng trường Đại học đầu tiên của Việt Nam có tuổi thọ 700 năm, thì đã có những hoài nghi về "vẻ đẹp trí tuệ" của cô. Chỉ sau đó vài ngày, khi bảng điểm 2 năm "đại học" của cô được tung lên mạng với kết quả của rất nhiều "điểm 0" mà cô "đạt được" rất nhiều người mới thấm thía rằng chiều dài của cặp giò nhiều khi lại đồng nghĩa với một trí tuệ lùn. Tại hạ đang nói đến Hoa hậu Lưu Thị Diễm Hương. Nhưng câu chuyện đáng sợ nhất là tân hoa hậu đe dọa sẽ "du học nước ngoài". Sẽ lại có thêm một dị bản cho câu chuyện "con bò dắt qua Hồng trường thành tiến sĩ"?
Trong phần thi ứng xử mà nhiều người đánh giá là "tự tin", là "lưu loát", người đẹp họ Lưu, khi đó chưa "đỗ" hoa hậu đã "khẳng khái" khẳng định: "Văn Miếu - Quốc Tử Giám là trường ĐH đầu tiên của nước Việt Nam và trường đã tồn tại được 700 năm". Nhiều người sau đó đã mang Wikipedia, có câu "với hơn 700 năm hoạt động" ra để thanh minh cho Lưu. Nhưng rõ ràng đây là một câu trả lời sai. Văn miếu được xây dựng từ năm 1070, đến năm 1072 trường Quốc Tử Giám được thành lập và đây được coi là trường đại học đầu tiên của Việt Nam. Kiến thức lịch sử này dường như không một học sinh phổ thông nào không biết, trừ "sinh viên- hoa hậu" Diễm Hương.
Thế thì cô tự tin với kiến thức gì mà "các thầy đã dạy"?
Bảng điểm của người đẹp họ Lưu trong hai năm "đại học" cho thấy có tới 7/28 môn bị điểm 0. "Đạt điểm 0". Thật đúng là ngôn ngữ Việt Nam. Có nghĩa là hoa hậu của chúng ta đã cố, nhưng "chí tuệ" của cô cũng chỉ có thế mà biểu hiện chính là việc cô "đạt" điểm 0? Nhưng 7 điểm 0 chưa phải là kết quả tồi tệ nhất. 15/28 môn xếp hạng C-D (Đến hạng D là hết chứ không có E đâu). Tân Hoa hậu trượt tới 7 môn. Số điểm trung bình cô tích lũy được là 1.52. Một con số xấu, so với nụ cười đẹp của cô, nhưng lại là một "con số thiểu năng" phù hợp với trí tuệ của người đẹp và là câu trả lời thuyết phục nhất cho kiến thức của cô trong phần thi ứng xử.
So Lưu Thị Diễm Hương với Ngô Phương Lan, thấy rõ ngay rằng "vẻ đẹp Việt Nam" năm nay ngày càng "tiềm ẩn", ngày càng thụt lùi. Có người đã nói không quá lời là bảng điểm của Lưu đang cho thấy cô hơn được Hoa hậu VN 2008 Trần Thị Thùy Dung ở cái bằng tốt nghiệp cấp 3. Mà chỉ hơn được mỗi cái bằng thôi nhá.
Trường Hoa Sen, sau bê bối hoa hậu học dốt đã chính thức trả lời là Lưu hoa hậu đã xin nghỉ bảo lưu vì lý do sức khỏe. Hoa hậu giải thích là cô mắc chứng rối loạn tiêu hóa. (Không biết có liên quan gì đến phương châm sống “hãy sống như hôm nay là ngày cuối cùng” hay không nữa). Lưu Thị Diễm Hương "thất học" vì đường ruột, hay... đường nhựa hẳn sẽ còn là câu chuyện dài. Nhưng có một chuyện có thể khẳng định ngay: Cô là một hoa hậu học dốt.
"Theo bạn, ngày nay việc sử dụng Internet tràn lan và không bị giám sát chặt chẽ đang có ảnh hưởng gì đến giới trẻ?", Đây là câu hỏi được Ban giám khảo cuộc thi Hoa hậu hoàn vũ 2010 đặt ra cho Jimena Navarrete Rosete , một thí sinh đến từ Mexico, cũng là sinh viên như Lưu Thị Diễm Hương. Câu trả lời của cô: "Internet là một công cụ cần thiết và không thể thiếu được trong cuộc sống hiện đại. Tuy nhiên, dù thế nào, gia đình vẫn luôn là cái nôi an toàn và đáng tin cậy nhất để giáo dục trẻ em và thanh thiếu niên nên người. Do vậy, gia đình cần đóng vai trò quan trọng để định hướng". Jimena Navarrete Rosete sau đó đã đoạt vương miện trong cuộc thi sắc đẹp danh giá nhất thế giới. Nhưng vẻ đẹp trí tuệ không phải chỉ nhìn thấy ở hoa hậu. Tại phần thi ứng xử được truyền hình trực tiếp tới hàng chục triệu khán giả khắp thế giới, Ban giám khảo đã đặt câu hỏi: "Chính phủ nên có vai trò thế nào trong việc quy định chuyện ăn mặc để hạn chế bớt những trang phục gớm ghiếc, chướng tai gai mắt thịnh hành ngày nay?". Khi thấy câu hỏi này, không hiểu sao Tại hạ lại nghĩ ngay đến Hoa hậu Việt Nam Đặng Thị Ngọc Hân, một cá tính không có cá tính, một cái máy photocopy những trang sách đạo lý vô nghĩa và một phong cách trả lời đại vô duyên. Hãy thử tưởng tượng xem Ngọc Hân sẽ trả lời câu hỏi này như thế nào? Một phát biểu lên án chuyện cởi quần tụt áo? Một bài luận về trường phái tua rua? Hay một cam kết, một lời hứa về chuyện ăn mặc của bản thân "có liên hệ" với vẻ đẹp của chiếc áo dài? Tại cuộc thi HHHV, người đẹp Australia, cô Jesinta Campbell đã trả lời: "Một trong những điều tuyệt vời nhất mà con người có được là sự tự do lựa chọn. Thời trang chính là sự tự do. Tôi không nghĩ rằng các nhà chức trách nên can thiệp vào chuyện chúng ta mặc cái gì". Phải nói đó chính là vẻ đẹp trí tuệ, một câu trả lời cá tính và thể hiện rõ cái tôi.
Không phải đợi đến "trường hợp Ngô Bảo Châu" người Việt chúng ta mới tự hào về sự thông minh mang tính dân tộc của mình, chẳng phải là ngay tại nghị trường còn có nghị sĩ đánh giá người Việt "IQ cao" đó sao. Nhưng trong những cuộc thi hoa hậu quốc nội vừa rồi, chỉ thấy sự máy móc, sự thuộc bài, không chút sáng tạo, không chủ kiến trong phần trả bài của các người đẹp.
Tại hạ thấy cần phải trích dẫn câu hỏi danh cho Hoa hậu Jamaica Yendi Phillipps "Theo bạn, hình phạt tử hình có chấp nhận được không và tại sao?" Cô đã trả lời: "Cuộc sống là do tạo hóa ban tặng và con người ai cũng có quyền được sống. Việc tước đoạt cuộc sống của người khác là điều không thể chấp nhận được...". Có một vấn đề rất nên nói là việc đặt câu hỏi của Ban giám khảo. Dù là hỏi về hình phạt tử hình, hay chiếc máy kiểm tra an ninh ở sân bay, về thời trang dị hợm hay internet, dù là bé như cây kim hay lớn như cái phi thuyền thì đó là những câu hỏi thực tế, rất rất gần với cuộc sống và không hề lên gân lên cốt. Có người đã bình luận những câu hỏi của Ban giám khảo cuộc thi HHHV như sau: Hoàn toàn không hỏi theo kiểu đánh đố, buộc thí sinh phải phô bày tri thức, nhưng ban giám khảo vẫn có thể kiểm tra được tư duy, bản lĩnh, sự nhạy cảm của thí sinh trước các vấn đề xã hội. Tri thức là thứ có thể trau dồi, làm giàu từng ngày, nhưng thái độ và trách nhiệm trước xã hội mới là điều mỗi hoa hậu cần phải có.
Nếu không có một câu hỏi hay thì làm sao có thể nhận được một câu trả lời thông minh, sắc sảo và thể hiện cá tính cũng như vẻ đẹp trí tuệ trong đó.
Trông người lại ngẫm đến ta. Ở cuộc thi HHTGNV, Ban tổ chức cho các thí sinh đeo số báo danh theo trường phái... "biển kiểm soát" toàn lộc phát, nút 9, tổng 10 mà nhiều người nói "nhìn con số biết văn hóa". Còn tại cuộc thi Hoa hậu Việt Nam 2010 , trong thành phần Ban giám khảo có cựu hoa hậu Nguyễn Thu Thủy. Giám khảo này ngay tại cuộc thi đã có một phát ngôn gây sóng gió suốt từ đó đến nay. Cô "trả lời phỏng vấn" rằng: Tôi nghĩ bản thân cái đẹp đã là tài năng. Còn nói thêm rằng "Tất nhiên, người ta cũng nói về sự đức hạnh, trí tuệ… nhưng cao hơn cả là vẻ đẹp". Có người khi nghe cựu hoa hậu này phát ngôn đã bình luận đầy chua chát, rằng: Hình như những người nổi tiếng nghĩ rằng họ nói ra điều gì cũng là chân lý. Là hoa hậu mà sao ăn nói kiêu ngạo quá vậy? Nói như chị thì những người sinh ra không chân dài, không da trắng, khuôn mặt không khả ái... là do họ bất tài, bố mẹ họ bất tài sao? Có thể là Thu Thủy "lỡ miệng", cũng có thể cô tạo scandal tự quảng bá cho bản thân, và cũng có thể vì là hoa hậu nên cô chỉ nghĩ được có thế. Tuy nhiên, cái cách hành xử sau đó mới thể hiện rõ "vẻ đẹp chí tuệ" và cách "hành xử có văn hóa" của cô. Trên trang blog cá nhân, Thu Thủy đã công nhiên chửi mắng dư luận ngu dốt, đáng thương, quá xấu xí nên đang ghen tị với sắc đẹp của Hoa hậu.
Với "chí tuệ" và "văn hóa" như vậy thì thử hỏi tại sao câu hỏi trong các cuộc thi người đẹp trong hơn 20 năm qua quanh đi ngoảnh lại vẫn là những câu hỏi cũ rích, sáo mòn, mớm lời và nhạt toẹt. Kết quả, tất nhiên cũng là những câu trả lời theo kiểu hô khẩu hiệu, ca ngợi non sông gấm vóc, làm thơ về tà áo dài, về đức công dung ngôn hạnh "không phải phụ nữ dân tộc nào cũng có được", rồi thề thốt sẽ A, để B, vì C, không D... tất nhiên không thể thiếu lời cảm ơn Ban giám khảo cha mẹ cô dì chú bác anh chị em nội ngoại thân hữu gần xa. Và "em xin hết".
Dường như ngay cả sự dốt nát, máy móc cũng đã được lặp đi lặp lại trong suốt 24 năm qua