Điều đó rồi cũng qua đi!
Chốn cũ
Chốn cũ sao chừ lặng gió reo
Thềm dư cỏ phủ, mái bìm trèo
Đường thưa bạn ghé dày rêu mọc
Nguyệt thiếu quỳnh chờ lạnh bóng treo
Ngõ liễu mưa tràn phai sắc lá
Bờ ao hoa rụng đọng chân bèo
Ai từ buổi đó chưa về lại
Nghiên mực âm thầm nỗi nhớ gieo...
NA 30.11.09
LẠC..
Gió lùa khe khẽ ngọn thông reo
Ta lạc vườn khuya hóng nguyệt trèo
Nọ Sắn âm thầm chen rễ mọc
Kia Tầm lặng lẽ rủ nhành treo
Ong chao bóng quế xôn xao lá
Cá quẫy hình trăng tung tóe bèo
Ừ nhỉ..! Mai về trên lối cũ
Có còn giấy trải đợi vần gieo?
Hzz-30.11.2009
Chùa Bà Đanh
Mây vờn ngọn trúc tựa lời reo
khép nép Tường Vi, vách muốn trèo
Hiên thấp xanh rêu,mèo chạy nhảy
Mái cao hồng ngói, dơi đu treo
Ao sau lặng ngắt, đôi nhành súng
Vũng trước lơ thơ mấy mụn bèo
Sung túc năm xưa giờ vắng lặng
Đa sầu cám cảnh mấy lời gieo.....
Hahaha
Sầu riêng
Bẽ bàng lối cũ gió thôi reo
Một nỗi sầu riêng góc dạ trèo
Từ độ thu tàn vầng nguyệt khuất
Lại ngày đông lạnh giấc mơ treo
Dở dang buổi trước cầu duyên nợ
Khắc khoải hôm nay mộng bọt bèo
Ta lạc ta rồi trong ảo ảnh
Thương mùa cải lỡ xót xa gieo
NA. 1.12.09
Khốn nạn thơ văn có sướng đâu
Mà sao lắm kẻ cứ đâm đầu
Thơ tuôn lệ thảm người đơn lẻ
Văn khóc thương đời những bể dâu
Mỗi ý mang bao niềm giã biệt
Mấy lời buông nặng nỗi khổ đau
Hiểu ra năm tháng còn bao nữa
Sương tuyết đầy vơi bạc mái đầu.
Khốn nạn thơ văn có sướng đâu
Mà sao lắm kẻ cứ đâm đầu
Thơ tuôn lệ thảm người đơn lẻ
Văn khóc thương đời những bể dâu
Mỗi ý mang bao niềm giã biệt
Mấy lời buông nặng nỗi khổ đau
Hiểu ra năm tháng còn bao nữa
Sương tuyết đầy vơi bạc mái đầu.
Nghiệp thơ
Cái nghiệp thơ này nợ ở đâu
Cầm tay chẳng đủ vướng trong đầu
Khi bày hoang hoải điều nhân nghĩa
Lúc viết bơ phờ chuyện bộc dâu
Nghiên khẳm mực tràn nghiên ứ trĩu
Giấy oằn ngòi nhọn giấy xơ đau
Mình như kẻ ác đùa con chữ
Hỉ nộ tăm tia khổ bút chầu
PL 8.1.09
SLT thăm nhà đã lâu mà hôm nay PL mới họa lại với đệ. Thật đáng trách. PL đổi vần câu cuối để tránh trùng. Chúc SLT luôn vui nha.
Vu Vơ
Khốn nạn thơ văn có sướng đâu
Mà sao lắm kẻ cứ đâm đầu
Thơ tuôn lệ thảm người đơn lẻ
Văn khóc thương đời những bể dâu
Mỗi ý mang bao niềm giã biệt
Mấy lời buông nặng nỗi khổ đau
Hiểu ra năm tháng còn bao nữa
Sương tuyết đầy vơi bạc mái đầu.
SLT
Nghiệp thơ
Cái nghiệp thơ này nợ ở đâu
Cầm tay chẳng đủ vướng trong đầu
Khi bày hoang hoải điều nhân nghĩa
Lúc viết bơ phờ chuyện bộc dâu
Nghiên khẳm mực tràn nghiên ứ trĩu
Giấy oằn ngòi nhọn giấy xơ đau
Mình như kẻ ác đùa con chữ
Hỉ nộ tăm tia khổ bút chầu
PL
Trò Nghèo
Biển lụa muôn trùng bến tận đâu
Thơ theo chỉ mọn kết tâm đầu
Vần gieo diễn vở tằm thương nhộng
Ý trỗi đăng tuồng kén hại dâu
Đã biết vò tơ tơ dễ rối
Còn thèm lột xác xác năng đau
Loanh quanh áo tẩm duyên hàn sĩ
Bán sạch thi ca đổi mấy chầu
TTTT
Vần thơ lạc lối Niềm Riêng đến
Đọc mãi đến về lại cứ quên
Lời thơ mang chút sầu vương vấn
Phấn chấn lên nào...chớ buồn tênh!
Tôi hoài nghi để rồi tin chắc chắn!!!
Tôi không muốn vội tin để rồi đi đến hoài nghi!!!