Chị ơi, cái tên nick của chị như nói lên tất cả...Dù đi đến đâu vẫn còn vương lại chút tình riêng...
Chị ơi, cái tên nick của chị như nói lên tất cả...Dù đi đến đâu vẫn còn vương lại chút tình riêng...
Tôi hoài nghi để rồi tin chắc chắn!!!
Tôi không muốn vội tin để rồi đi đến hoài nghi!!!
Úi Vương tình ơi là vương tình. Đi đến đâu, tình vương tới đó...
Mai ON mở cái blog ...si tình....đi đến đâu, tình si đến đó.
WC em chọn NR để xây nhà mới. Văn phong của em đọc rất tuyệt, và hình như có vẻ quen quen.
Last edited by OA _ NỮ; 16-07-2010 at 06:05 AM.
Que Sera, Sera. Whatever will be, will be
The future's not ours, to see
Que Sera, Sera
Dịch từ tiếng Mã Viện ra tiếng Giao Chỉ: Vương Tình là Vua Tình liệu có được ko nhỉ????
Nếu đúng vậy thì kẻ nghèo hèn này xin cúi chào Bệ Hạ.......nhá
"Người vá trời lấp bể - Kẻ đắp lũy xây thành
Ta chỉ là chiếc lá - Việc của mình là xanh"
------------------------------------------------------------------------
Trong đôi mắt em, anh là tất cả ...!!!
16/07
Mây gió vần vũ cả buổi chiều, mưa được có chút xíu, không khí cũng có dịu đi được đôi phần nhưng lại làm mình với bạn lỡ 1 tối đi chơi. Cộng thêm bị "cái đứa" sống cùng nó làm mình bực bội. Mát mẻ chưa được bao lâu đã "nóng" quá rồi".
17/07
Bão về, cả ngày trời xầm xì nhưng chưa mưa nổi. Sáng sớm nhân viên đã nhắn tin xin nghỉ làm nó cũng chẳng có thời gian đi đâu. Chiều vừa xách xe đi thì nhận được điện thọai của anh rủ đi cafe cùng mấy người bạn. Miệng thì từ chối nhưng trong lòng thì hậm hực: "Đúng lúc thế không biết, nhằm ngay khi người ta có việc lại rủ rê". Thôi kệ, từ chối có khi lại tốt ấy chứ. Phóng ra chợ mua thức ăn về nấu cơm chiều, có 1 buổi sáng không đi được đâu thôi mà cứ như người ngoài hành tinh đến thăm địa cầu thế này. Chợ búa sạch bách, dân tình vơ vét thực phẩm để dành...chống bão. Rau cỏ lên giá chóng mặt, thịt cá chỉ còn tòan thứ bèo nhèo, mấy tiệm bán tạp phẩm thì thấy xếp hàng tranh nhau mua mì tôm. Nhìn mà ngán ngẩm. Cố gắng lắm nó cũng mua được đủ đồ để nấu bữa tối. Đi chợ mà ngang đi đánh trận.
Nấu nướng xong, ngửi cũng thấy no rồi, chả thiết ăn uống nữa. Để đấy, ai ăn thì hâm nóng lại, nó đi ngủ một mạch đến giờ (18/07) mới chịu dậy ngồi viết entry cho ngày 17/07. Ngoài trời đang mưa rả rích...
Anh này Oa Nữ có biết ko nhỉ VT nhỉ.
Đọc những trải lòng của em ở đây. Oa Nữ chợt cảm xúc khi thấy lại những tên tuổi của một thời xa xưa. Oa Nữ như nghe văng vẳng đâu đây bản nhạc hoà tấu đang diễn tả từng cung bậc trầm bổng. Như chia sẻ cảm xúc cho người nghe những giai điệu hạnh phúc, và bi thuơng về những mối tình một thời xa lắm.
Khi bắt đầu cuộc yêu, sao mà lung linh, sao mà huyền hoặc, sao mà tuyệt mỹ đến như thế. Tường chừng mọi điều sẽ là bất biến sẽ mãi như thiên trường địa cửu...
Nhưng rồi trải qua năm tháng, Mọi người đều phải ngậm ngùi, đắng cay chấp nhận hiện thực đau lòng. Đó là Tình yêu ko phải do con người khống chế, mà do chính bởi thời gian xâm thực vào trái tim. Đã Bào mòn, gặm nhấm từng tế bào cảm xúc, làm khan khô, cạn kiệt tới tận đáy tâm hồn, Và có khi còn đổi thay hay huỷ diệt số phận của mỗi con ngươi.
Vì thế, muốn giữ mãi sự sự thanh tân của trái tim, khỏi bị dòng thời gian ngươc xuôi chi phối, chỉ còn cách tự tìm cho mình nguồn sinh khi mới. Để tự mình tái tạo cho tâm hồn những nguồn cảm xúc khác lạ. Để cơ hội cho Tình yêu tái sanh, và từ đó,trái tim lại thăng hoa, khiến niềm hoan lạc lại trùng trùng hiện hiện...Ở trong những cuộc tình tiếp nối.
Tự nhiên lại miên miên man man trải lòng trong blog của em. Có lẽ đang nghe bản nhạc hãy yêu nhau đi của ns TCS và đang ở trong tâm trạng Một làn khói trắng, ru đời vào quên lãng cũng của ns TCS
Que Sera, Sera. Whatever will be, will be
The future's not ours, to see
Que Sera, Sera
Ngẫu hứng cafe đắng
Với em, em thích nó không phải vì em là một con nghiện cafe nặng mà vì sự đơn giản đến tinh tế nhưng cũng thật đặc biệt của nó. Hay trong sâu thẳm tâm hồn của em thì ly cafe đắng là hiện thân cho chính mình. Em thích sự đơn giản nhưng trong cái đơn giản ấy lại phải là một "sự đơn giản hoàn hảo". Em có quá khó hiểu không? Chắc là có, vì chính em cũng cảm nhận được, em là một người khó hiểu. Nhưng đổi ngược lại nếu em chỉ là một ly cafe, thì khi đã quen với vị đắng vốn có của nó, sẽ cảm thấy không thể thiếu được, cũng như khi đã hiểu được sự khó hiểu của em, mọi thứ lại trở thành đơn giản. Vì sao không thể thiếu được cafe? Vì cafe có chất gây nghiện mà. Cafe thì thế? Còn em thì sao? Cafe đen đặc biệt bởi khi uống mỗi loại cafe khác nhau, sẽ cảm nhận được thật rõ ràng hương vị khác nhau của từng loại. Em không đặc biệt nhưng em khẳng định em là duy nhất, không giống ai và cũng không ai giống em.
Cafe đâu chỉ có đắng đúng không anh? Trong vị đắng còn có chút ngọt ngào rất riêng của cafe. Có giống như em phía sau sự gàn dở khó hiểu, đôi khi cũng rất lãng mạn với thơ, với nhạc hay không? Thật may cho một đứa như em vì còn sót lại được chút dư vị ngọt ngào của người con gái. Cafe chỉ đắng với những người thưởng thức được nó, nhưng cafe lại ngọt với những người cảm thụ được thứ thức uống này. Và em, luôn sẵn sàng xù lông nhím lên để bảo vệ chính mình trước những cám dỗ của cuộc đời. Nhưng ẩn bên trong một cá tính mạnh thì cuối cùng em cũng vẫn chỉ là con gái, vẫn đôi khi cảm thấy mất thăng bằng với cuộc sống, cảm thấy yếu lòng, thấy mệt mỏi và đuối sức. Dù đắng hay ngọt thì đó vẫn là một ly cafe, em cũng vậy. Dù khi thể hiện được cá tính của mình, hay khi chui vào trong góc tối của tâm hồn để lẩn trốn, em vẫn cứ là em.
Mỗi vùng miền khác nhau, cách uống cafe của họ cũng khác nhau. Lấy ví dụ giữa Hà Nội và Sài Gòn thôi nhé! Cafe ở Hà Nội - một ly nhỏ ít đá và đậm đặc hơn so với cafe của người Sài Gòn - luôn là một ly thật đầy nhiều đá và hơi nhạt. Em thích cafe Hà Nội vì đơn giản em sinh ra và lớn lên ở Hà Nội. Em yêu từng góc phố, từng con đường, yêu những con người ở đất Tràng An này. Cafe Hà Nội cũng giống như tâm hồn mỗi con người Hà Nội vậy, đậm đà và quyến rũ, hài hòa và lãng mạn. Em cũng là một người Hà Nội. Đã quá nhiều lí do để em thích cafe rồi đấy. Nhưng không phải em thích cafe vì những lí do ấy đâu, em thích chỉ đơn giản vì em thích thôi, không cần lí do.
Có quá khập khiễng không khi em so sánh giữa ly cafe đắng và tình yêu? 2 thứ cùng đem lại cho người ta cảm giác đắng và ngọt, có chăng khác nhau là sự hoán vị của quá trình cảm giác mà thôi.
Viết về ly cafe chẳng phải để thể hiện rằng mình am hiểu cafe, mà em chỉ muốn lưu lại chút cảm nhận về thứ đồ uống mà mình thực sự yêu thích. Là một chút bay bổng khi nói đến cafe, em liên tưởng đến em - một ly cafe đắng.
p/s: Post lại một bài viết cũ, nhấm nháp ly cafe đen không đường. Sau khi đầu lưỡi đón nhận cái đắng ngắt thì dư vị còn lại là chút ngọt ngào hoà quyện cùng hương thơm quyến rũ của cafe. Thật tuyệt vời!
Last edited by VươngTình; 18-07-2010 at 10:39 AM.
Phu sinh (21-07-2010)