Hôm qua chị thực sự ngỡ ngàng. cuộc sống bận rộn đã làm cho con người dần xa nhau.
Nhà chồng chị có 8 anh em cộng thêm dâu, rể nên cũng đông, nhà bà chị dâu cũng từng ấy người. Trước đây thì còn thân vì chồng chị dạy trường ĐH anh ấy tính dễ gần, hay giúp đỡ mọi ng... với lại khi đó khó khăn như nhau. Sau này Chỉ có bên nhà chồng thì còn thường xuyên qua lại và giỗ tết gặp nhau. Còn thì chỉ có dịp hiếu, hỉ mới gặp và mối quan tâm của mình cũng như mọi người đều đã dành cho những vấn đề khác nhiều hơn nên dần xa.
Nhưng bây giờ tới mức tất cả mọi người đều k biết phần lớn thế hệ tiếp theo chỉ có bọn trẻ con là đôi đứa có chơi với nhau nên biết thôi.
Hôm đám tang bố chồng em chồng chị có một cậu nhìn thì rất quen nhưng k biết quan hệ thế nào, tên gì đến hỏi thăm mình ... thì nói chuyện rồi cũng hỏi gia đình ra sao, con cái thế nào, bây giờ làm ở đâu. Nhớ ngày xưa nó hay tới nhà mình lắm... Hì... hóa ra con bà dì chồng. Vậy mà ở ngay HN có tới mười mấy năm không gặp nhau thế cho nên cũng chẳng trách được bọn trẻ con. Có điều có lẽ thỉnh thoảng phải nhắc lại cho bọn nó biết những người xung quanh...
Dường như có một quá khứ mình đã thực sự đóng cánh cửa lại nhưng còn mọi người thì sao nhỉ? Không lẽ mọi người cũng đóng cánh cửa như mình.
Last edited by thuphong; 25-10-2010 at 06:29 PM.
Sẽ còn có ngày mai
2 ngày chủ nhật vừa rồi em đều về quê. Đúng là có những người biết mặt nhưng chẳng biết tên, biết là bác hay cô hay bà... nhưng em thấy vui lắm vì cứ "cháu chào...." rất to rồi đến chào ai... thì em hạ giọng hoặc cứ lớn miệng chào át : Cháu chào các bà, các bác, các cô... Thế là mọi người thi nhau hỏi han mình : Con H, con "cậu", "con bác" của ông Đ... dạo này ra sao. Con gái mày học có giỏi không? Một tràng những câu hỏi thăm vui vẻ của bà con họ hàng. Trước kia mọi người hay nói là về quê hoặc ăn giỗ, ăn cưới... thì nếu chào không cẩn thận và không biết ai với ai sẽ bị chê trách kịch liệt. Nhưng có lẽ bây giờ người quê cũng không câu nệ nhiều nữa. Cái chính là nụ cười tươi và ánh mắt vui vẻ của mình khi hòa nhập vào mọi người. Em về quê thấy "oai" lắm cơ. Nhiều khi toàn bị xếp vào ngồi với hàng các bác, các chú vì nghĩa vụ là phải ăn để về cùng bố. Nhưng phải nói là ở quê có những cụ già đã vào tuổi xưa nay hiếm tầm 90 tuổi vẫn minh mẫn và vẫn nhận biết em là ai... công nhận là bất ngờ.
Hình như khi người ta càng về già thì càng muốn về quê hương chơi thì phải. Dạo này bố em hay về nên em cũng phải khăn gói quả mướp đưa bố về cùng. Bố không thích đi taxi phàn nàn kêu tốn tiền và không được ngắm cảnh vậy nên em toàn phải đi xe máy đưa bố về. Mỗi lần về thì cả buổi còn lại bơ phờ. Nhưng mà vui, nhất là khi đón nhận sự quan tâm săn đón và trân trọng của mọi người với bố con em. Quê hương trong mắt em chính là tình nghĩa họ hàng, tình nghĩa con người... Còn đi đâu thì cũng có con trâu, cánh đồng lúa... hihi. Về tới quê là ngửi thấy mùi rơm rạ đốt, mùi lúa chín và cả mùi ... của các đồng chí trâu bò phóng uế bừa bãi... Nhưng mà vẫn cứ mê quê, và thân thiện với cả những người mà mình chẳng biết tên tuổi và quan hệ với mình như thế nào.
"Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)