.
Chuyến đi hơn 10 ngày của TP êm đềm, may mắn. Không có bóng dáng những người đàn ông chăm sóc từng ly từng tý, cũng không có những chàng trai ngấp nghé, đơn giản là hai mẹ con đi lo công chuyện nhân thể đi du ngoạn nhưng lại là chuyến đi để lại nhiều ấn tượng và kỷ niệm. Mình đã gặp lại những người quen mấy chục năm rồi không gặp. Nhìn những cuộc đời và suy ngẫm… bằng mọi cách con người vẫn sống và vươn lên dù khó khăn thế nào… rất nhiều người đã thành đạt.
Hai cô con gái con bà dì bên chồng ngày xưa yếu ớt là thế bây giờ là chủ những vườn lan rộng 2- 3ha. Nhìn núi công việc của họ và những dự tính chợt thấy mình thật nhỏ bé
Họ đã làm ra làm mà chơi ra chơi. Cô chị thì có mấy mảnh đất ở SG trong đó co một mảnh vườn trong đó nuôi mấy chục con bẹc và chó Phú Quốc nhìn hãi quá... Trong nhà treo 1 loạt cup đoạt giải quần vợt của hai vợ chồng
Cô em thì thích đánh bạc cứ vài ngày lại qua Căm để chơi, nghe nói nó rất may mắn vì luônt hắng. Riêng mình rất ghét trò đỏ đen này...
Vườn phong lan
Bữa ăn vội trong nhà vườn gồm có gà thả trong vườn làm độc hai món nướng và rang muối nhưng rất vui, mình gặp lại cậu em con ông cậu ngày xưa đã từng ở nhà mình một thời gian dài để đi học ĐH nhưng cậu ấy ngồi ăn cơm ngay trước mặt mình mà cũng không nhận ra mình cho tới lúc mọi người nhắc tên cậu và mình hỏi nó đâu?
Có lẽ thời gian làm phai nhòa mọi thứ… kể cả tình cảm. Hê… cũng ngậm ngùi chứ nhỉ …