Xã hội ngày càng phát triển, quyền bình đẳng giời ngày càng được nâng lên. Việt Nam cũng không nằm ngoài quỹ đạo chung của các nước đang phát triển. Giờ PN làm ra tiền, có quan hệ XH rộng đã không còn gây kinh ngạc như trước đây. Góc nhìn về phạm trù đạo đức cũng đang dần thay đổi, mỗi ngày một ít. Nhưng chắc chắn, nó sẽ nhân rộng đến mức mà mọi người không còn trói buộc PN vào những qui định bất thành văn.
Khi đọc: Điên cuồng như Vệ Tuệ, Bóng đè. Hẳn các bạn nghĩ đến PN, cũng muốn bộc bạch những khao khát mà họ thầm dấu kín. Những trải nghiệm của bản thân về cuộc đời, cuộc tình dần dà được vén lên. Đọc báo Thanh Niên sáng nay với title : 43% đàn ông có gia đình từng ''ăn phở''. Trong đó, đề cập những con số thống kê tuy chưa thật chính xác, nhưng nó phản ánh nhận thức của người VN về những vấn đề nhạy cảm, đã khác xa so với trước đây rất nhiều.
Như vậy, vấn đề khác biệt về nhận thức, về lối sống đã không còn có những biên độ quá chênh lệch. Chúng ta, ít nhiều cũng là những người thuộc loại có thời gian để đọc nên việc chấp nhận các khác biệt cũng là chuyện đương nhiên. Nếu từng trải hơn, có mối quan hệ XH rộng hơn thì có lẽ còn được biết nhiều thứ không đụng hàng khác nữa.
Giới tính thứ ba hay thứ tư, giờ cũng được XH nhìn nhận. Thậm chí, vài nước còn cho phép việc kết hôn. Chuyện yêu đương từ lâu cũng không còn bàn về vấn đề tuổi tác. Đọc những trải nghiệm của người khác, có lẽ chúng ta chỉ xem nó đơn thuần là thông tin. Còn bản thân chúng ta,chắc chắn không bị điều đó làm ảnh hưởng đến lối sống hay nhân cách của riêng mình.
Ta già chưa nhỉ em ơi?
Để thơ hon hỏn vay đời nỗi đau.
Nắng đổ lưng chiều gợi nhớ thương
Bao năm cố đắp mộng miên trường
Không hay mật hoá men thành rượu
Nhận lấy riêng mình vị đắng vươn…
Living is not waiting...
Lời nói dối cuối cùng của ai đó là gì nhỉ?
- Biết anh đang nghĩ gì ko? Anh đang nghĩ đến em, muốn gặp em, đang bực vì gọi cho em hoài ko được, cần em gọi lại ko thấy gọi, thì em xuất hiện, sao em linh vậy?
Anh mở rộng cửa:
- Vào đây với anh chút đi.
Anh mệt mỏi nằm xuống giường, nó ngồi xuống bên cạnh, anh nắm khẽ tay nó, nhìn nó hiền hoà, âu yếm... ánh nhìn ve vuốt miên man hơn cả một vòng tay... anh khép mắt lại, vùi mặt vào bàn tay nó, dịu dàng như chú mèo con, nó cảm thấy cảm giác bên cạnh nhau lúc này sao bình yên quá, thân thương quá...
...
... Tắm rửa sạch sẽ, anh vừa ăn sáng vừa trả lời câu hỏi của một người quen:
- Số đt bà này em đâu có lưu...
Rồi anh gõ nhẹ 1 ngón tay lên thái dương:
- Mà nhớ trong đầu... - câu nói gắn liền với ánh nhìn ngọt ngào, nụ cười thật thà như trẻ thơ - gởi về phía nó...
Trái tim nó vừa khoá kín ko dằn nổi, bung ổ khoá... rung khe khẽ...
Nhưng tất cả cuối cùng là gì? Chỉ là con số 0 mà thôi...
Đâu mới là sự thật?
Nó chẳng cần biết nữa để làm gì...
Living is not waiting...