Bài 1 đến 10/17

Chủ đề: Ps: I love you

Hybrid View

  1. #1
    Silver Member PhotobucketPhotobucketPhotobucket Mưa Trên Cuộc Tình's Avatar
    Ngày gia nhập
    Jul 2009
    Bài viết
    291
    Thanks
    0
    Thanked 1 Time in 1 Post

    Default Ðề: Ps: I love you

    Bỗng dưng, giọng nói đầy cảm thong và dịu ngọt của mẹ làm Holly muốn khóc. Cô có thể hình dung gương mặt phúc hậu của mẹ, đôi hang chân mày gọn gang và vầng trán đầy những vết nhăn. Nhưng điều đó lại không làm cô thấy nguôi ngoai. Rõ rang họ đang lo lắng cho cô,lẽ ra họ không cần phải thế. Đáng lẽ mọi thứ cứ nên diễn ra như bình thường. Đáng lẽ Gerry vẫn ở đây bên cạnh cô, trợn mắt chọc cô cười khi mẹ cô cứ càu nhàu mãi với cômột chuyện trong điện thoại. Những lúc như thế, Holly thường chuyển ống nghe cho Gerry vì không nhịn được những tràng cười khúc khích. Rồi anh sẽ tán gẫu với mẹ cô một chút và giả vờ như không nhìn thấy cô đang nhảy nhót quanh giường…
    Cô ậm à ậm ừ trong suốt cuộc chuyên trò với mẹ dù rằng chẳng nghe được bà nói gì.
    - Hôm nay là một ngày đẹp trời, Holly. Sẽ rất tốt nếu con ra ngoài đi dạo một chút. Hãy ra ngoài để hít thở không khí trong lành, con ạ.
    - Vâng, con cũng nghĩ vậy.
    Cũng lại là những lời khuyên như thế! Không khí trong lành, dường như ai cũng nghĩ đó là phương thuốc duy nhất cho tất cả những gì cô đang phải trải qua.
    - Hay là để mẹ ghé qua chỗ con rồi hai mẹ con mình đi đâu đó, con nhé?
    - Thôi khỏi đi mẹ. Con vẫn ổn mà.
    Cả hai im lặng.
    - À… vậy thôi được rồi… con cứ gọi cho mẹ nếu con đổi ‎y’ nhé. Hôm nay mẹ rỗi cả ngày đấy.
    - Vâng, cảm ơn mẹ.
    Cả hai lại cùng im lặng.
    - vậy nhé… Con nhớ giữ gìn sức khỏe, con gái.
    - Vâng, con nhớ rồi. – Holly nghĩ chắc mình sẽ phải đổi số điện thoại nếu cứ phi trả lời điện thoại của mẹ suốt thế này.
    - ồ, Holly, tí nữa thì mẹ quên mất. Cái phong thư ấy vẫn còn ở đây, thư của con đấy. Con nhớ không, cái phong thư mà mẹ nói với con lúc trước ấy. Mẹ để nó trên bàn trong nhà bếp. Chắc là con cũng muốn xem qua phải không? Lá thư này đã ở đây nhiều tuần rồi, mẹ nghĩ có vẻ như nó là một lá thư quan trọng.
    - chắc không có gì cả đâu, mẹ ạ. Có lẽ đó chỉ là một cái thiệp chia buồn mà thôi.
    - Không, mẹ không nghĩ vậy đâu, con gái. Trên lá thư có ghi rất rõ là gửi cho con và phía trên là… À… thôi, con đợi máy một chút, để mẹ xem nào…
    ống nghe phía bên kia được đặt xuống đánh cộp, Holly nghe rõ tiếng bước chân đi, tiếng chiếc ghế rít do cọ xát vào sàn nhà, tiếng bước chân rõ dần, sau cùng là tiếng người nhấc ống nghe…
    - Con vẫn còn đang ở đó chứ?
    - Vâng!
    - Đây, ngay trên đầu bức thư là dòng chữ “Bản liệt kê”. Có lẽ là thư từ công ty, hay là cái gì đấy… Mẹ cũng không biết nữa, con gái ạ! Có lẽ con nên…
    Holly buông ống nghe, lặng người…
    - Gerry, tắt điện đi anh! – Holly cười khúc khích khi nhìn thấy chồng đang đứng trước mặt mình măc chiếc áo ngủ. Anh để chiếc áo từ từ tuột qua khỏi đầu và nhướn hàng lông mày trái về phía Holly.
    - Tắt điện à? Chuyện này là thế nào? – Anh vừa nói vừa vênh đôi má lên cười toe toét. Anh không phải là một kẻ tự phụ, kiêu ngạo, nhưng lại có rất nhiều điều đáng để anh kiêu hãnh. Thân thể anh khỏe khoắn và rắn chắc đến hoàn hảo. Đôi chân dài vạm vỡ là kết quả của luyện tập thể thao từ nhiều năm nay. Gerry có vóc người to cao. Bên anh, cô luôn có cảm giác an toàn. Nhưng điều khiến Holly hạnh phúc nhất là khi Gerry ôm cô vào lòng, cô có thể nép mình vào ngực anh để có thể nghe thấy từng nhịp thở ấm áp.
    Anh luôn muốn bày một trò gì đó để Holly mỉm cười. Trở về nhà sau giờ làm việc, anh luôn ở bên để an ủi và lắng nghe cô. Hiếm khi nào anh và cô giận nhau, nếu có, âu cũng chỉ là một chuyện vớ vẩn mà sau đó, cả hai cùng giảng hòa.
    Gerry mặc xong áo và nhảy bổ vào giường. Anh ôm ghì cô vào lòng, rúc đôi chân lạnh cóng của mình vào chân cô.
    - Aaaa... ! Gerry, chân anh lạnh quá ! – Holly biết rằng lú này Gerry sẽ chẳng bao giờ chịu rời khỏi chiếc giường ấm áp.
    - Gerry! – Holly lên giọng.
    - Holly! – Gerry nhại lại
    - Anh không nhớ là đã quên điều gì sao?
    - Không, theo anh thì anh không quên gì cả! – Gerry ngang nhiên trả lời cô.
    - Anh quên tắt điện.
    - À, tắt điện hả? – Anh hỏi lại với giọng ngái ngủ, rồi anh vờ ngáy to.
    - Gerry!
    - Tối qua, anh đã phải ra khỏi giường để tắt điện rồi, anh còn nhớ mà.
    - Vâng, nhưng anh vừa mới đứng gần công tắc điện cách đây 1 giây thôi mà.
    - Ưhm… nhưng đó là cách đây 1 giây.
    Ai cũng có Kỷ niệm, và ai cũng có Nỗi đau ...

  2. #2
    Diamond Member PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket Nhudadauyeu's Avatar
    Ngày gia nhập
    Jun 2009
    Bài viết
    3.692
    Thanks
    1.803
    Thanked 1.542 Times in 492 Posts

    Default Ðề: Ps: I love you

    Holly thức dậy sớm. Và lần đầu tiên trong hơn một tháng qua, cô tỉnh dậy không phải do tiếng chuông điện thoại đánh thức giấc ngủ lơ mơ của mình. Cô tự nhắc nhở bản thân, như vẫn làm mỗi sớm mai thức giấc, rằng những hình ảnh mà cô thấy về Gerry đêm qua chỉ là một giấc mơ.
    Holly đi tắm và thay bộ quần áo cô yêu thích: chiếc quần jeans xanh và áo thun màu hồng phấn đi cùng đôi giầy thể thao. Sharron nói đúng, cô đã gầy quá mức. Chiếc quần jeans thuở trước hơi chật, giờ phải có sự trợ giúp của chiếc thắt lưng mới ổn. Cô trang điểm qua loa cho gương mặt mình bớt vẻ nhợt nhạt và che đi những quầng thâm trên mắt.
    o0o


    Một giờ sau, Holly ra khỏi cửa hiệu làm tóc với tinh thần phấn chấn hơn. Khôg có Gerry đi bên cạnh, một vài người đàn ông trên phố nhìn theo bước chân cô. Holly đi nhanh đến chỗ chiếc xe của mình để cảm thấy an toàn hơn và lái xe đến nhà cha mẹ. Cho đến giờ phút này, mọi chuyện vẫn tiến triển tốt. Đến tiệm làm tóc của Leo đã là một tiến bộ của Holly. Ông Leo đã cố làm mọi cách cho nàng cười. Holly nhận thấy và biết ơn vì điều đó.

    Holly bước lên vỉa hè ngôi nhà của cha mẹ và hít một hơi thở thật sâu. Sáng nay điều đầu tiên cô làm khi thức giấc là gọi điện bào hôm nay sẽ về thăm gia đình, trước sự ngạc nhiên của mẹ. Đã ba giờ ba mươi. Cô vẫn ngồi yên trong xe, cảm thấy hơi lo lắng, bồn chồn. Ngoài những lúc cha mẹ tới thăm, chưa bao giờ cô dành thời gian để chuyện trò với họ trong những tháng vừa qua. Holly không muốn mọi người chú ý‎ đến mình, hỏi những câu hỏi đại loại như cô đang cảm thấy thế nào và dự định sẽ làm gì tiếp theo…

    Ngôi nhà ấu thơ của Holly nằm cạnh bờ biển Portmarnock. Cô dừng xe bên đường, ngồi yên trên xe nhìn chằm chằm ra biển. Cô đã sống ở đây từ ngày cất tiếng chào đời cho đến khi lập gia đình với Gerry. Cô rất thích đi bộ trên bờ biển, nghe âm thanh sóng biển xô bờ và tiếng gọi của những con mòng biển.
    Holly không định ở lại lâu nhà bố mẹ. Cô hít một hơi thật sâu, bấm chuông cửa và nở sẵn một nụ cười để thêm tươi tỉnh.

    - Ôi, chào con, con gái! Vào nhà, vào nhà đi! - Mẹ cô vẫn luôn niềm nở như thế, với gương mặt đầy yêu thương và cô luôn muốn hôn lên gương mặt ấy mỗi khi ghé thăm.

    - Chào mẹ, mẹ khỏe không? - Holly bước vào, cảm thấy lòng nhẹ hẳn giữa không khí ấm áp quen thuộc - Mẹ ở nhà có một mình thôi sao?

    - Ừ, bố con ra ngoài với Declan rồi, nó muốn mua ít sơn để sơn lại căn phòng.

    Declan là em trai út của Holly và cũng là con út của gia đình, vì thế cha mẹ nàng đều nghĩ là họ phải cưng chiều nó một chút. Nhưng ‘cậu út’ ấy giờ đã là một chàng trai 22 tuổi, đang học ngành sản xuất phim tại trường đại học và trong tay lúc nào cũng có một cái máy quay phim.

    - Trong tất cả những đứa con mẹ yêu quy‎, nó là đứa mẹ thấy ít lo lắng nhất, nó sẽ tìm được một con đường riêng cho mình - Mẹ cô nói, tay mang cốc nước đặt trước mặt cô - Trông con hôm nay rất tuyệt, con gái. Mẹ thích con để kiểu tóc này. Con có tin vui nào về công việc chưa?
    - Chưa, chưa đâu mẹ ạ. Nói thật là con còn chưa sẵn sàng để đi tìm một công việc mới. Con vẫn còn thấy lúng túng lắm.
    - Con nói đúng - Mẹ nàng gật đầu - Hãy cứ thư thả và nghĩ xem con thích làm gì nhất, nếu không con sẽ phải kết thúc bằng một công việc mà con không hứng thú chút nào, như trước đây.
    Holly và mẹ trò chuyện khá thoải mái, có lúc im lặng, nhưng phần lớn thời gian là huyên thuyên chuyện này chuyện nọ mãi cho đến lúc Holly lấy hết can đảm để hỏi mẹ về phong thư.
    - Ồ, mẹ quên khuấy đi mất! Con xem có gì quan trọng không?
    - Nếu có gì thì con sẽ báo cho mẹ biết sớm - Holly vừa nói vừa chào tạm biệt mẹ. Nhưng cô không thể chờ được đến khi về nhà mới mở phong thư.
    Ngồi trên đám cỏ xanh nhìn ra bãi cát vàng. Holly mân mê lá thư trong tay. Nó không phải là một lá thư bình thường như cô nghĩ mà là một bì giấy dày cộm thì đúng hơn. Địa chỉ được đánh máy nên cô không thể đoán biết qua nét chữ là ai gửi cho mình. Nhưng quan trọng hơn cả, bên trên phong bì là một hàng chữ vẻn vẹn có vài từ: ‘Bản liệt kê’.

    Tâm trạng cô vui lên đôi chút. Nếu như lá thư này không phải của Gerry thì Holly phải chấp nhận một sự thật rằng anh đã hoàn toàn bước ra khỏi cuộc đời cô và cô phải tập quen với cuộc sống không có anh bên cạnh. Nhưng nếu như, nếu như đó là thư của Gerry viết cho cô…

    Những ngón tay Holly run lên khi mở mép keo dán của chiếc bì giấy màu nâu. Cô dốc ngược chiếc phong thư nhỏ như những tấm thiếp bày ra trước mắt cô. Trái tim Holly như ngừng đập khi cô nhìn thấy những dòng chữ viết tay quen thuộc.

    Đó là những phong thư của Gerry.

    Hết chương 2
    ------------------------------------------------------------------------
    Trong đôi mắt em, anh là tất cả ...!!!

  3. #3
    Diamond Member PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket Nhudadauyeu's Avatar
    Ngày gia nhập
    Jun 2009
    Bài viết
    3.692
    Thanks
    1.803
    Thanked 1.542 Times in 492 Posts

    Default Ðề: Ps: I love you

    Chương 3
    Holly nín thở, những giọt nước mắt lại lăn dài trên má và con tim nàng lại thổn thức. Nàng bắt đầu đọc những dòng chữ trên lá thư dài, thầm biết rằng cái khoảng thời gian mà người viết đã ngồi xuống bàn để viết cho nàng những dòng này sẽ không bao giờ quay trở lại. Nàng rà ngón tay mình lên từng nét chữ của Gerry.
    Holly yêu dấu của anh,
    Anh không biết em đang ở đâu khi em đọc được những dòng chữ này. Anh chỉ hy vọng rằng khi em đọc được nó, em vẫn khỏe mạnh và an lành. Em từng thì thầm với anh rằng em không thể tiếp tục sống mà thiếu anh. Em có thể tiếp tục, Holly ạ.
    Em rất mạnh mẽ và can đảm. Em có thể vượt qua được nỗi đau này. Chúng ta đã từng chia sẻ những khoảng thời gian đẹp đẽ bên nhau và em là cuộc đời của anh. Em chính là cuộc đời của anh. Anh không có gì để hối tiếc.
    Nhưng anh chỉ là một phần trong cuộc đời rất dài của em - Và sẽ còn nhiều phần khác làm nên cuộc đời của chính em nữa. Hãy luôn nhớ đến những ký ức tuyệt vời mà chúng ta đã có khi bên nhau, và em hãy đừng sợ để có thêm những ký ức đẹp đẽ khác nữa, em nhé.
    Cảm ơn em vì em đã cho anh niềm vinh hạnh được có em làm vợ trong cuộc đời ngắn ngủi của mình. Và anh muốn cảm ơn em về tất cả. Anh sẽ mãi mãi ghi nhớ tất cả những gì em đã dành cho anh.
    Bất cứ khi nào em cần anh, em hãy tin rằng, anh đang ở bên em.
    Mãi mãi yêu em, Người chồng và là người bạn thân thiết nhất của em.
    Gerry.
    Tái bút: anh đã hứa là sẽ viết cho em một bản liệt kê, và đây là danh sách những việc em phải làm. Em phải mở những bức thư này chính xác vào khoảng thời gian mà anh đã ghi bên trên và nhớ là phải tuân theo đấy. Và em hãy nhớ là anh vẫn luôn dõi theo từng bước em đi

    Holly đã khóc. Dù vậy, nàng cảm thấy nhẹ nhàng hơn, nhẹ nhàng vì dù thế nào Gerry cũng đang tiếp tục ở bên cạnh nàng. Nàng lướt mắt trên những chiếc phong bì tìm xem phong bì nào nàng có thể mở. Giờ đang là tháng Tư. Nàng đã bỏ lỡ tháng Ba, vì thế nàng nhẹ nhàng mở phong thư tháng Ba. Bên trong là một tấm thiếp nhỏ với dòng chữ của Gerry.

    Đừng để chân bầm vì cái chân giường nữa em nhé. Hãy mua một cái đèn ngủ để bên cạnh giường!
    Tái bút: anh yêu em…

    Gương mặt còn đầm đìa nước mắt, Holly mỉm cười vì nàng nhận ra rằng Gerry của nàng đã thực sự quay trở lại! Holly cứ thế đọc đi đọc lại bức thư không biết bao nhiêu lần.
    ------------------------------------------------------------------------
    Trong đôi mắt em, anh là tất cả ...!!!

  4. #4
    Diamond Member PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket Nhudadauyeu's Avatar
    Ngày gia nhập
    Jun 2009
    Bài viết
    3.692
    Thanks
    1.803
    Thanked 1.542 Times in 492 Posts

    Default Ðề: Ps: I love you

    John đi tới đi lui trong nhà bếp, cố đoán xem Holly và Sharon đang nói gì với nhau qua điện thoại.
    - Phải, chính là nó, Sharon - Giọng Holly nức nở - Chính là nó.
    - Được rồi, bình tĩnh nào. Cậu hãy đến đây, và chúng ta sẽ cùng nói về chuyện này. Sharon gác điện thoại và im lặng.
    - Chuyện gì thế? Có chuyện gì thế? - John cao giọng hỏi.
    - Ồ, xin lỗi anh yêu. Holly đang trên đường đến đây. Cô ấy,.. ờ.. Cô ấy nói rằng.. ờ..
    - Gì hả Sharon, vì Chúa, em nói nhanh đi!
    - Cô ấy nói Gerry viết cho cô ấy một bản liệt kê những việc phải làm.
    John nhìn chằm chằm vào mặt Sharon, cố đoán xem vợ anh đang đùa hay thật.

    o0o


    - Nhưng làm cách nào mà Gerry có thể... Nhưng tại sao chúng ta không thấy có dấu hiệu nào là cậu ta.. Có vẻ như một bức chúc thư. Chúa ơi! Theo em thì cậu ấy viết khi nào..? À mà anh nghĩ là có đôi khi, cậu ấy cũng ở một mình...

    Holly và Sharon chỉ ngồi nhìn nhau trong khi John cứ lắp bắp nói và cố đặt câu hỏi để tìm xem khi nào, ở đâu và làm thế nào mà cậu bạn đang trên giường bệnh của anh có thể xoay xở để viết ra tất cả những điều này mà không một ai trong số họ biết được.

    - Cậu có sao không, Holly? Ý mình là cậu cảm thấy thế nào về chuyện này? Chắc là.. Không bình thường lắm, phải không? - Sharon lo lắng hỏi.
    - Mình không sao đâu - Holly trầm tư - Thật ra, mình nghĩ đó là điều tốt nhất với mình lúc này. Nghĩ xem, tất cả chúng ta đều rất vui.. Mình muốn nói mình đã luôn mong đợi bức thư này.
    - Thôi, chúng ta hãy cùng xem những cái này kỹ hơn đi - John hào hứng nói, anh bỗng nhiên thấy cao hứng - Ở đây có cả thảy bao nhiêu bức thư nhỉ?
    - Ờ.. Mười cái - Sharon đếm, cô bắt đầu vào cuộc như đang bắt tay vào thực hiện một nhiệm vụ nào đó.
    - Được rồi, vậy là ở đây có tất cả mấy tháng? - John hỏi.

    Holly, tay xếp từng lá thư một, trả lời:
    - Đây là bức thư tháng Ba. Thư này Gerry bảo mình mua chiếc đèn để bên giường, còn đây, thư tháng Tư, Năm, Sáu, Bảy, Tám, Mười, Mười Một và Mười Hai.
    - Vậy là sẽ có một thông điệp trong mỗi tháng - Cả ba cùng ngồi trong im lặng, cùng nghĩ về một điều: Gerry biết trước là anh sẽ không qua khỏi tháng hai.
    - Gượm đã! - John đóng bộ mặt rất nghiêm nghị.
    - Chuyện gì vậy? Đôi mắt xanh của John long lanh:
    - Giờ đang là tháng tư và Holly chưa mở bức thư của tháng Tư.
    - Đúng rồi, vậy mình có nên mở ra ngay bây giờ không?
    - Mở đi - Sharon khuyến khích.
    Holly cầm bức thư tháng Tư và chầm chậm mở nó ra. Chỉ còn lại tám lá thư nữa sau lá thư này, vì thế, nàng muốn khắc ghi mỗi giây phút được thực hiện việc này. Nàng kéo tấm thiếp nhỏ ra khỏi bì thư:

    Một disco diva phải luôn luôn lộng lẫy. Hãy sắm cho mình một bộ quần áo thật đẹp bởi vì em sẽ cần đến nó vào tháng tới.
    Tái bút: anh yêu em..

    - Ôi, John và Sharon thích thú kêu lên - “Anh ấy đang bày trò bí ẩn gì đây không biết.”

    ------------------------------------------------------------------------
    Trong đôi mắt em, anh là tất cả ...!!!

  5. #5
    Diamond Member PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket Nhudadauyeu's Avatar
    Ngày gia nhập
    Jun 2009
    Bài viết
    3.692
    Thanks
    1.803
    Thanked 1.542 Times in 492 Posts

    Default Ðề: Ps: I love you

    Holly nằm trên giường, bật chiếc đèn ngủ, rồi tắt, bật rồi lại tắt… và mỉm cười một mình.
    Giờ đây nàng muốn đánh đổi bất cứ thứ gì để có thể được tranh cãi với chàng, dù chỉ đôi chút mà thôi. Và nàng sẽ vui vẻ chui ra khỏi cái chăn ấm vì chàng, nàng sẽ vui vẻ bước đôi chân trần trên cái nền nhà lạnh lẽo vì chàng, và nàng sẽ vui vẻ nếu có bị va chân vào chân giường khi mò mẫm trong bóng tối.
    Nhưng, tất cả đã hết.
    Tiếng chuông điện thoại với đoạn nhạc trong bài “tôi sẽ tiếp tục sống” cắt ngang dòng suy nghĩ của Holly.
    - A lô!
    - Một ngày tốt lành! Em đã về nhà rồi đây, chị ạ!
    - Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai nàng. - Ôi, Chúa ơi, Ciara! Chị không biết là em đã về!
    - Vâng, thì em gọi điện đến để thông báo cho chị biết là em đã về nhà rồi, và rằng tối nay mẹ sẽ làm một bữa tiệc mừng.
    - Tiệc mừng gì?
    - Mừng em vẫn còn sống.
    - Chúa ơi! Thôi được rồi. Vậy mà chị cứ nghĩ em sẽ tuyên bố điều gì đó. Vậy sẽ có những ai ở đó?
    - Tất cả mọi người trong nhà. Richard và Meredith sẽ mang theo hai đứa cháu đáng yêu của chúng ta đến. Jack và Abbey cũng sẽ đến. Cả Declan cũng sẽ hiện diện, ba, mẹ và em. Và chị nhất định cũng phải đến nữa.
    - Ưmmm…

    o0o


    Ciara, cô em gái 24 tuổi của nàng, đã đi xa gia đình cả một năm qua. Holly rất nhớ Ciara. Holly và cô em gái Ciara không phải là đôi chị em thân thiết với nhau như những chị em gái khác. Sở thích của họ khá khác nhau. Dù là hai cô con gái duy nhất trong một gia đình toàn anh em trai, giữa họ vẫn luôn có một khoảng cách.

    Nhưng tối nay, Holly có mong ngóng điều gì khác nữa không nhỉ? Hoàn toàn không. Holly miễn cưỡng gõ cửa và lập tức, nàng nghe tiếng bước chân của một đôi chân nhỏ đang chạy rầm rập ra phía cửa, kèm theo là một giọng nói to đến mức khó có thể tin đó là giọng của một đứa trẻ.
    - Mẹ ơi! Bố ơi! Cô Holly! Cô Holly!
    Đó là đứa cháu trai Timothy.
    Ciara trông có vẻ rất vui:
    - Sao, chị gái của em sao rồi? - Ciara nhẹ nhàng hỏi, vòng tay ôm lấy Holly đầy tình cảm.
    - Ô, em biết đấy - Holly mỉm cười một cách yếu ớt - Dù rất khó khăn, nhưng chị vẫn đang cố đây.
    - Cô em gái đáng yêu của tôi đây rồi - Jack dang rộng tay ôm Holly vào lòng - Em khỏe không?
    - Em khỏe, cảm ơn anh - Holly cười buồn và hôn nhẹ lên má Jack trước khi quay sang mẹ - Mẹ ơi, con đã có mặt để giúp mẹ đây.
    Đoạn cô đặt một nụ hôn lên gò má đang đỏ ửng của bà. - Ôi, mẹ không phải là người phụ nữ may mắn nhất thế giới sao, khi có những đứa con biết quan tâm, chăm sóc mẹ đến thế? Bà Elizabeth vừa cười vừa nói - Con làm gì bây giờ nhỉ? À, con qua kia gọt vỏ khoai tây cho mẹ đi.

    o0o


    - Nào, nào, các con, bữa tối đây rồi - Bà Elizabeth thông báo. Tất cả mọi người trong gia đình lần lượt vào phòng ăn. Cứ như là một bữa tiệc sinh nhật của trẻ con, ai cũng kín đáo tìm chỗ ngồi mình thích nhất. Cuối cùng, Hollyhài lòng với vị trí bên cạnh mẹ và anh Jack. Abbey ngồi giữa Jack và Richard. Declan ngồi đối diện với Holly và sát bên anh là một chiếc ghế trống mà lẽ ra Timothy sẽ được ngồi vào chỗ ấy. Sát chiếc ghế trống là Emily. Meredith, rồiCiara. Bố của Holly phải chịu thiệt nhất trong cuộc tranh dành này. Ông ngồi ngay đầu bàn, ở giữa Richard và Ciara.

    Holly lúc nào cũng ngưỡng mộ tài nấu nướng của mẹ.
    - Nào, Ciara, hãy kể cho mọi người về những chuyến phiêu lưu của con ở Úc đi - Ông Frank nhanh chóng kéo mọi người vào bữa ăn sum họp.
    Đôi mắt Ciara sáng lên.
    - Ồ, con đã có được một khoảng thời gian tuyệt vời nhất bố ạ. Mọi người chắc chắn phải đi đến đó một lần cho biết.
    - Vậy, Ciara, em kể cho mọi người nghe chuyện của em đi. Em có chơi trò gì táo bạo ở đó không? - Holly gợi ‎ cho Ciara nói.
    Ồ, có ạ, thật ra em đã chơi trò bungee - Cột một sợi dây thừng vào thành một chiếc cầu và từ trên chiếc cầu đó lao người xuống để thử cảm giác mạnh. Em đã thử vài lần, có cả ảnh đây này... Ciara lục tìm trong chiếc túi xách đang đeo đang lưng, trong khi mọi người đang quay mặt đi đề phòng cô lại chơi trò gì đó ngỗ nghịch. Cảm ơn trời, Ciara lấy chiếc ví ra và đưa mọi người xem bức ảnh cô chơi trò bungee.
    - Holly, em định tổ chức sinh nhật sắp tới của em thế nào? - Abbey nghiêng người về phía trước hỏi. Rõ ràng là chị ấy cũng đang chán chết với cuộc trò chuyện cùng Richad ngồi bên cạnh.
    - Ồ, đúng đấy - Ciara hét lên - Chị sắp tròn 30 rồi.
    - Con không định tổ chức gì cả - Holly muốn mọi người biết rõ ‎ định của mình - Con không muốn có một buổi tiệc hay một cái gì đó bất ngờ đâu, xin mọi người đấy.
    - Ồ không, chị phải.. - Ciara nói.
    - Không, chị con không phải làm gì cả nếu chị ấy không muốn - Ông Frank ngắt lời, và nháy mắt với Holly tỏ ‎ ông luôn ủng hộ con gái.
    - Cảm ơn bố. Con chị định cùng ra ngoài với mấy chị em gái thôi.
    - Em có thể mang máy quay phim đi theo các chị không?
    Declan hỏi.
    - Để làm gì?
    - Chỉ để quay vài cảnh về các câu lạc bộ nộp cho trường thôi mà.
    - Cũng được, nếu nó có ích cho em... Nhưng em cũng phải biết là những nơi đó cũng chẳng phải hào nhoáng, sang trọng gì đâu nhé.
    Thường thì, nàng sẽ cùng Gerry ra về sau những bữa ăn tối như thế này, hoặc nếu không cùng chàng bước ra khỏi nhà bố mẹ thì chắc chắn nàng sẽ phóng xe như bay về với chàng trong căn nhà ấm áp. Nhưng đêm nay thì không, đêm mai cũng không và đêm kế tiếp cũng không.

    Hết chương 3

    ------------------------------------------------------------------------
    Trong đôi mắt em, anh là tất cả ...!!!

Chủ đề tương tự

  1. I love you
    By Boulevard in forum Yêu Thú Cưng
    Trả lời: 1
    Bài cuối: 02-05-2011, 03:10 PM
  2. I love you
    By Nhudadauyeu in forum Quán Giao Lưu
    Trả lời: 3
    Bài cuối: 02-10-2009, 10:32 AM
  3. PS I Love You
    By MocXinh_MumMim in forum Nhạc Việt Online
    Trả lời: 0
    Bài cuối: 06-08-2009, 10:54 AM
  4. It is Love
    By Khuyết in forum DJ - Trance - Dance - House Online
    Trả lời: 0
    Bài cuối: 20-07-2009, 01:11 PM
  5. Don Mclean - And I Love You So
    By COCKOO in forum Nhạc nước ngoài Online
    Trả lời: 0
    Bài cuối: 05-07-2009, 01:14 PM

Posting Permissions

  • Bạn không thể tạo chủ đề mới
  • Bạn không thể trả lời
  • Bạn không thể dùng tập tin đính kèm
  • Bạn không thể hiệu chỉnh bài
  •