Bài 1 đến 10/271

Chủ đề: Nỗi lòng của nhỏ!

Hybrid View

  1. #1
    Gold Member PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket
    Ngày gia nhập
    Jan 2010
    Bài viết
    553
    Thanks
    90
    Thanked 94 Times in 49 Posts

    Default Ðề: Nỗi lòng của nhỏ!

    Hôm nay nhỏ đến trường trong tâm trạng mệt mỏi, rã rời..., bụng đói, đầu thì xoang hành đau nhói..., quên trước, quên sau mà chẳng hiểu tại sao??? Sách vở soạn rồi bỏ vào trong túi...cũng là cái túi thường ngày khác màu với túi đi học thêm, vậy mà mình lại lấy lộn cơ chứ! Đến trường coi lại hổng có tiền ăn sáng, thuốc cũng không, sao mình thê thảm quá vậy hả? Vội điện về cho ba mang xuống mà nước mắt cứ rưng rưng! Ô hay, mình hổng có khóc mà tại sao nước mắt ở đâu lại cứ mãi rơi rơi...Tự dưng hôm nay, bị ba la một chập mà mình cảm thấy vui cơ chứ? Lạ ghê! Hổng biết trên đời này có ai giống mình hôn nữa?
    Giờ đây, mình chợt có cảm giác mình giống như nhỏ M và những gì mình thường nói nhỏ lại thể hiện hết ở chính mình! Mình thường hứa với người ta không để chuyện tình cảm chi phối việc học...thế nhưng, hôm nay mình không thể nào điều khiển được bản thân mình....Nghe lời cô 4, mình bỏ vào NR rồi, sao nó vẫn còn vấn vít quanh mình vậy nhỉ? Mình thật là đáng trách!
    Mình chợt có cảm giác như mấy nhỏ bạn biết chuyện của mình, nhất là nhỏ M rất tinh quái khi nhìn mình và trêu" Lớp trưởng nhìn M, lớp trưởng cười, M nhìn lớp trưởng lệ M rơi!", mình mỉm cười mà mặt cứ méo xệch, và hình như nhỏ hổng tin khi mình giải thích là bị xoang hành đau đầu nên khóc vậy mà! Nhỏ M đúng là bagiawadat nên chẳng có chuyện gì qua được mắt của nó!
    Last edited by hamy; 03-04-2010 at 10:39 PM.
    Tôi hoài nghi để rồi tin chắc chắn!!!
    Tôi không muốn vội tin để rồi đi đến hoài nghi!!!

  2. #2
    Gold Member PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket
    Ngày gia nhập
    Jan 2010
    Bài viết
    553
    Thanks
    90
    Thanked 94 Times in 49 Posts

    Default Ðề: Nỗi lòng của nhỏ!

    Mình không hiểu sao trước mắt người ta mình lại lóng nga lóng ngóng như con lật đật, lại còn mau nước mắt nữa cơ chứ? Điều ấy không hề xảy ra trước mắt người khác! Đâu rồi một nhỏ bản lĩnh, ngang tàng, chanh chua, đanh đá mà mọi người thường thấy? Mình có cảm giác như giây phút này, mình không còn là chính mình nữa? Mình không dám khẳng định mình là người can đảm, cứng rắn đâu...! Có lẽ, đó chỉ là lớp vỏ bên ngoài, còn bên trong mình thật sự yếu mềm và nhẹ dạ hơn lúc nào hết! Để rồi hôm nay, lớp vỏ ấy rơi đi còn lại chính mình - một nhỏ hay khóc nhất!
    Tại sao mình lại ngu ngơ trước mắt người ta quá vậy? Hết lần này đến lần khác, mình luôn làm người ta đau lòng nhưng thật ra mình hổng cố ý! Nếu vì chuyện ấy mà Bụt đau lòng thì Bụt ơi, hãy cho em nhận lỗi, em không nghĩ sâu như Bụt đâu!
    Đôi lúc mình muốn trải lòng với bạn bè, muốn hòa vào cuộc vui của tụi nó...nhưng rồi, tự dưng mình vẫn thấy lạc lõng giữa chốn đông người. Bởi vậy, nhỏ M thường nói mình là người của thế kỉ trước còn sót lại...
    Giờ đây, mình cũng thấy đúng quá đi chứ, trong khi tụi nó đều thích loại nhạc sôi động còn mình thì ngược lại...thơ thẩn, thả hồn vào nhạc Trịnh và những bài mà Chế Linh hát! Mình cũng hổng hiểu mình là sao nữa??? Nhỏ M cứ la hét bảo mình thật sến...nhưng mình thấy mình có sến bao giờ đâu nhỉ?
    Last edited by hamy; 03-04-2010 at 10:40 PM.
    Tôi hoài nghi để rồi tin chắc chắn!!!
    Tôi không muốn vội tin để rồi đi đến hoài nghi!!!

Posting Permissions

  • Bạn không thể tạo chủ đề mới
  • Bạn không thể trả lời
  • Bạn không thể dùng tập tin đính kèm
  • Bạn không thể hiệu chỉnh bài
  •