Last edited by Tường Thụy; 07-07-2011 at 07:01 PM.
Niềm riêng nhưng vẫn thắm tình chung
Mỗi lúc online thấy ấm nồng
Tình em trong mái nhà chung ấy
Vẫn giấu riêng anh một tấm lòng.
http://nguyentuongthuy2012.wordpress.com/
NHQ là 1 cô gái có duyên, đặc biệt là một đôi mắt biết nói và một nụ cười tươi khá ấn tượng. 1 người bạn dễ mến, dễ gần và dễ hòa đồng với tất cả mọi người. Tuy nhiên BLV thấy ẩn giấu đằng sau một vẻ bên ngoài tươi rói của một cô bé có phần khá trẻ con lại là 1 người đàn bà rất khôn ngoan và dĩ nhiên cả những nỗi buồn không muốn lộ ra ngoài...
Không biết có đúng không nữa... Thử làm thầy bói tí.
Anh ui, không phải là em xoáy mũi khoan vào lòng anh đâu. Em quen bị chê rùi mà.
Cám ơn những nhận xét tốt của chị về em. Em không dám nhận mình khôn ngoan đâu chị ơi, vẫn còn dại lắm chị ah. Vẫn dễ tin người và mềm lòng. Chẳng biết bao giờ mới mạnh mẽ và vững chãi được. Thèm có 1 bờ vai để dựa vào
Chia tay đâu phải không gặp nữa
Mà khói hòang hôn cay mắt nhau
Mà chiều như rụng theo chân bước
Và nắng đường xa bỗng bạc màu
CON MIU
Truyện ngắn
Tặng con gái yêu Thụy Châu
Nó là con mèo con nhưng cũng đã tự ăn được. Lang thang dọc phố, nó lần vào hết nhà này nhà kia. Người ta đều ném nó ra đường. "Mèo đến nhà thì khó" - họ nghĩ thế, chẳng ai tự nhiên lại đi rước cái điềm gở vào nhà.
Bây giờ thì nó lang thang vào đây. Nó kêu meo meo nhín cái Thêm. Cái Thêm thích lắm giữ lấy nuôi. Thoạt đầu bố nó cũng hơi ngại nhưng rồi nghĩ: "Trẻ con biết thương yêu súc vật là quí; người như nó, sẽ không bao giờ làm điều ác" nên kệ nó.
Cái Thêm mang con mèo ra vòi nước tắm rửa sạch sẽ. Nó đặt tên cho con mèo là Miu.
Kể ra thì con Miu trông cũng đáng yêu thật. Lông nó trắng. Thú vị nhất là mắt nó có hai màu khác nhau, mắt phải màu vàng còn mắt trái màu xanh.
Đến bữa, nó nhảy lên lòng cái Thêm kêu rất thảm thiết như chết đói đến nơi. Cái Thêm gắp hết đĩa nọ đĩa kia thử khẩu vị nó. Hóa ra tuy là giống mèo nhưng nó lại thích ăn thịt hơn cá, mà phải là thịt nạc, không được dính mỡ. Chẳng hiểu sao người ta lại có câu "như mèo thấy mỡ". Chắc chỉ có con này trái tính như thế. Rồi cái Thêm phát hiện ra con Miu biết ăn cả sữa. Nhưng con Miu chỉ liếm láp một chút chứ không thì cái Thêm đã nhường cả hộp sữa cho nó. Người ta chả bảo "ăn như mèo" là gì.
Cái Thêm chăm con Miu lắm. Nó tắm cho Miu hàng ngày, sạch như bông. Nó trang điểm cho con Miu đủ thứ lạ mắt. Nó rất khéo tay. Nó lấy vải cũ may cho con Miu một bộ áo ghép đủ màu sặc sỡ, trông thật ngộ nghĩnh. Nó đeo cho Miu một sợi dây chuyền giả, ngoắc vào một quả chuông giả. Nó thắt cả nơ cho con Miu, thôi thì đủ kiểu.
Cái Thêm chơi với con Miu hàng ngày. Nó xem con Miu vờn nắng, cười khanh khách: "Sao con Miu nó ngu thế bố nhỉ".
Nó thích nhất là xem com Miu vờn gián hay chuột. Gián thì nhiều, ngày nào con Miu cũng bắt được đến chục con. Cũng mấy lần con Miu bắt được chuột nhắt. Nó lấy hai chân trước đè con chuột xuống nhay nhay một lúc rồi thả ra. Con chuột chạy, nó lại nhảy đến tóm lấy nhay rồi lại thả ra cho đến khi con chuột chết hẳn. Từ khi có con Miu, gián và chuột trong nhà cái Thêm không thấy đâu nữa.
Đêm, cái Thêm hay cho nó ngủ chung. Bố nó đã cấm nhiều lần nhưng nó vẫn lén giấu. Có lần bố nó vào phòng lật chăn ra kiểm tra, con Miu sợ, rúc đầu vào nách nó trốn. Nhưng bố nó lặng lẽ đi ra.
Một hôm, bố nó phát hiện thấy chăn nó dính đầy những lông là lông. Bố nó bực quá bảo:
- Mày còn cho con mèo ngủ chung nữa thì tao đập chết nó.
Cái Thêm mếu:
- Bố không đồng ý thì từ nay con không cho nó ngủ chung nữa nhưng bố đừng bảo đập chết nó.
Rồi nó tháo vỏ chăn nhặt hết lông, xong cho vào máy giặt.
Mấy hôm nay cái Thêm buồn thiu. Đi học về là nó loay hoay bên con Miu. Chẳng hiểu con Miu đi chơi ở đâu, bị đánh nát đuôi và gãy một chân. Cái Thêm bắt chước người lớn, lấy nước muối rửa vết thương cho con Miu, lau khô rồi nghiền nhỏ viên tetraxilin đắp vào chỗ loét.
Ngày thứ nhất con Miu còn lết được một quãng. Sang ngày thứ hai thì nó nằm hẳn một chỗ.
Cái Thêm dọn một cái chuồng ở góc phòng, lấy chiếc áo hoa cũ làm nệm rồi đặt con Miu vào đấy. Nó cắt một mảnh màn cũ phủ lên cho khỏi muỗi. Con Miu phải ỉa đái tại chỗ. Cái Thêm sợ bố mắng là bẩn nên lúc nào nó cũng dọn kịp thời.
Nó lấy bát nước, bát sữa và đủ loại thức ăn xếp xung quanh con Miu. Mỗi bữa, nó lại thay nước và thức ăn một lần.
Đầu tiên con Miu còn ăn được một con cá nhỏ, một miếng thịt mỏng. Rồi thịt cá nó cũng không ăn. Nó chỉ liếm ít sữa.
Cái Thêm vuốt ve con Miu dỗ:
- Nào, em ăn đi cho chóng khỏi. Chị thương, chị thương.
Con Miu nằm im, không cựa quậy. Nó nhìn cái Thêm như muốn nói rằng chắc là nó không sống được.
Sang ngày thứ ba con Miu chỉ uống nước.
Đến ngày thứ tư thì nó chết.
Cái Thêm ra góc vườn, đào đất, lấy mấy viên gạch xếp thành hình quan tài rồi đặt con Miu xuống. Nó trồng lên mộ con Miu một cây hoa, lá nửa vàng nửa tím.
Nó hỏi bố:
- Súc vật nó cũng có linh hồn phải không bố. Chắc là con Miu nó nhớ con lắm bố nhỉ.
Bố nó trả lời cho qua chuyện:
- Ừ, nó có linh hồn. Nó cũng có tình cảm như người ấy.
Mặt nó đang buồn chợt thoáng một nét rạng rỡ:
- Vậy là con Miu chưa chết hẳn, bố nhỉ?
Đi học về, cái Thêm ra mộ con Miu ngồi. Nó nói chuyện với con Miu một lúc rồi quay vào. Mắt nó ngân ngấn nước.
11/6/2010
Tường Thụy
Last edited by Tường Thụy; 15-06-2010 at 11:04 AM.
Niềm riêng nhưng vẫn thắm tình chung
Mỗi lúc online thấy ấm nồng
Tình em trong mái nhà chung ấy
Vẫn giấu riêng anh một tấm lòng.
http://nguyentuongthuy2012.wordpress.com/