Lặng lẽ

Những ngày vắng
vần thơ người treo đợi
Chữ nghiêng về phía cửa
dõi trông ai
Lặng lẽ quá
như trái sầu vừa rụng
Và vô tâm rong ruổi mỗi gót hài

PL 29.3.10