RÁC
Không dùng được nữa thì vứt đi
Ôm khư khư làm chi cho mệt
Ở cái buổi người đông, đất chật
Ngoài phố, trong nhà..
Rác ngày một nhiều thêm
Cả những điều không thể nhớ, muốn quên
Ta lên men
Hóa rác
Thương lấy thân mình, thương cho người khác
Thời nào cũng phải hồi luân..!
Thơ
Đem chữ kết thơ...
quên ngày trễ nải
Làm chiếc tổ dày
ẩn náu đôi khi
Thơ thật thà và thơ hiền hậu
Ngoan ngoãn bên ai không nói năng gì
Thơ bé bỏng trong ngôn từ im ắng
Gom nhặt miệt mài những nhớ những quên
Đời hạn hẹp và tim người chật chội
Chỉ riêng thơ ngun ngút chỗ nương tìm
PL. 11.3.10
p/s: Thăm nhà H. Mong đọc nhiều sáng tác mới của H. nha.
Luân hồi
Có những điều tự coi là rác rưởi
Luân hồi mãi đau khổ liệu thành vui
Có những thứ muốn quên đi thật khó
Lỡ tay ghim, liệu xóa được ngậm ngùi
Buồn, vui, hận, khổ luân hồi chuyển
Đọng lại chênh vênh một chữ Tình
Mong manh là thế sao chẳng hóa
Đày mãi trong tôi một bóng hình
H.11.3.10
Nực cười không ngủ cũng mơ
Ước gì mó được nàng thơ của mình
Mái tranh mà ấm tình người
Người đi đâu vắng nụ cười chia ai?
Rác là chi?
Mỗi ngày tôi thấy
Người đàn ông ở trần đi kiếm rác
Bao tải gai nghiến đỏ thịt da sần
Trước hiên nhà sang trọng dừng chân
Mặt chúi xuống mồ hôi rơi nhễ nhại
Rác của người đi nuôi người dầu dãi
Ngôi nhà sang, người vứt chắc không hay
Đồ chưa cũ đã thay mới liền tay
Vừa khỏi cửa đã biến ngay thành rác
Người đàn ông ở trần
dấn mình vào nơi ngột ngạt
Nhặt rác ra
rồi vuốt lại phẳng phiu
Sữa cho con, cơm cho vợ, tiền tiêu
Từ rác rưởi người ta phù phiếm vứt
Rác là chi
tôi về từ điển lật
"Thứ không cần"
Hóa rác dễ như không
Ở cái thời người chật người đông
Rác ngập ngụa cũng do lòng bội bạc.
Nực cười không ngủ cũng mơ
Ước gì mó được nàng thơ của mình
CÀ PHÊ LÒNG
(Tặng một người bạn single mom)
Em gối nỗi buồn lên góc phố nghiêng
So le theo từng hạt nắng
Ly cà phê lạnh lùng chát đắng
Em lặng lẽ pha cho đúng vị của mình
Đứa bé tung tăng
Se lòng em vô tình chạm vào câu thơ ngày cũ
Năm ngón trên tay chia đều quá khứ
Em giữ lại cho mình hơn một nửa chông chênh
Gió ngược lòng …chia em với mong manh
Cà phê Sài gòn miên man nhòa mắt phố
Bàn chân em âm thầm nắng vỡ
Bước qua muộn phiền, đón hơi ấm ngày mai..
Nếu một ngày em đến với ai
Người đó sẽ hạnh phúc hơn hai lần người khác
Trái tim vơi đầy, xốn xang, khao khát
Được em yêu..
và một phần máu thịt của em yêu.
Tin anh đi, rạng rỡ những buổi chiều!
QUÁN CŨ..
Người ta là thi sỹ
Nên đa cảm, đa tình
Còn tôi thơ vớ vẩn
Gặp em…nhìn...lặng thinh
Trăng rơi vàng quán cũ
Rượu người chuốc tràn vui
Làn tóc em se gió
Tôi thẫn thờ…nếm môi
Đàn ai buông bất chợt
Em ngâm dòng cuồng si
Bài thơ xưa trả lại
Buồn hiu khúc xuân thì
Trên con đường em đi
Tôi như chiều rất cũ
Trăng người vin liễu rủ
Nâng niu gót sen hồng
Bóng em ngả sau lưng
Thơ mỏi mòn năm tháng
Nhẹ nhàng theo khoảng lặng
Tôi nép vào…ngày xưa..!
13.03.2010