Trắng đêm
Trắng đêm
Mải miết đi tìm
Tàn canh
Nnỗi nhớ nổi chìm nơi đâu
Ngỡ hồn
Chìm đáy vực sâu
Vùng lên khắc khoải
Hát câu chân tình
H. 29.12.09
Trắng đêm
Trắng đêm
Mải miết đi tìm
Tàn canh
Nnỗi nhớ nổi chìm nơi đâu
Ngỡ hồn
Chìm đáy vực sâu
Vùng lên khắc khoải
Hát câu chân tình
H. 29.12.09
Nực cười không ngủ cũng mơ
Ước gì mó được nàng thơ của mình
Buồn
Ta buồn
Đóng cửa làm thơ
Em buồn
Ta lại ngẩn ngơ cả ngày
Ta buồn
Muốn uống thật say
Em buồn
Ta lại quắt quay tim sầu
Ta buồn
Chẳng biết về đâu
Em buồn
Ta nổi trống chầu mua vui
Ta buồn
Lại muốn ngủ vùi
Em buồn
Ta lại sụt sùi thương em
Ta buồn
Chẳng muốn lệ hoen
Em buồn
Ta lại muốn chen nỗi buồn
Ta buồn nhưng muốn em luôn
Nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt hiền
H. 29.12.09
Nực cười không ngủ cũng mơ
Ước gì mó được nàng thơ của mình
Ký ức
Lục tìm kí ức ngày xưa
Lạc về cái thủa em chưa biết gì
Mơn mởn cái nét xuân thì
Nụ cười tỏa nắng, bước đi ngập ngừng
Tìm về với thủa dửng dưng
Sân trường hoa nắng bập bùng tiếng ve
Chênh chao nắng rát trưa hè
Gọi nhau khát cháy triền đê ven làng
Kí ức giờ đã sang trang
Vui buồn giờ đã thời gian úa màu
Chạnh lòng thơ ấu qua mau
Ngỡ ngàng giờ đã nhạt phai xuân thì
H. 30.12.09
Nực cười không ngủ cũng mơ
Ước gì mó được nàng thơ của mình
Thơ tặng người dưng
Hàng xóm có một….người dưng
Suốt ngày lơ lửng giữa lưng chừng trời
Làm thơ rồi xé, dở hơi
Lại còn sầu não vẽ vời gió trăng
Hôm trước nghe hắn nói rằng
Bài thơ của hắn được đăng báo rồi
Nghe xong cũng thấy bồi hồi
Hỏi hắn hắn nói thơ tôi tặng bà
Ô hay, tôi có….thơ à?
Nhe răng hắn chỉ ừ à cho qua
Ba chân bốn cẳng chẩu à
Ra ngay quán báo tìm bài thơ kia
Đây rồi: Thơ tặng…..Thúy Kiều
Từng câu, từng chữ như thiêu cháy nàng
Thơ hắn …hay đến ngỡ ngàng
Chân tình, mộc mạc, nhẹ nhàng, lắng sâu
Nàng đọc, đọc kĩ từng câu
Bao nhiêu thương nhớ đong đầy trong thơ
Vậy mà nàng bảo hắn….ngơ
Suốt ngày thơ thẩn, lơ mơ điên khùng
Ngại ngùng xin lỗi người dưng
……..
Mượn câu lục bát
Để chung chiêng lòng
H. 30.12.09
Nực cười không ngủ cũng mơ
Ước gì mó được nàng thơ của mình
Không đề
Tôi đi tìm lại
ấu thơ
Tìm về
với thủa dại khờ mới yêu
Vần thơ
nhuôm đỏ
ráng chiều
Tôi tìm em
giữa muôn điều
đắng cay
Em đi
chạy trốn
nơi này
Bỏ lại những phút
đắm say
vui
buồn
Câu thơ
dang dở xuống dòng
Đọc nghe chua xót
những mong cùng chờ
H. 6.1.10
Nực cười không ngủ cũng mơ
Ước gì mó được nàng thơ của mình
Không đề
Ẩn trong lạnh giá mùa đông
Tôi
Kẻ hành khất
Lạc dòng thời gian
Buốt lòng
Đau nhói tâm can
Chữ Tình giờ đã ngút ngàn trời mây
Bao nhiêu day dứt đọa đầy
Ừ thôi em nhé
Nợ vay vãn rồi
Tôi về
Lặng lẽ
Mình tôi
Liêu xiêu chiếc bóng
Thả hồn……
……..về đâu
H. 14.1.10
Nực cười không ngủ cũng mơ
Ước gì mó được nàng thơ của mình
Không đề
Nhớ. Cũng chỉ một từ
Yêu. Quy luật bù trừ chữ Thương
Hỏi ai chưa vướng tình trường
Chữ Vui liệu có nhiều đường hay không
Dối lòng khi Khóc bảo không
Lệ cay, hồn lạnh lại trông chữ Tình
Dối người, dối cả Tim mình
Mong Tâm tĩnh lặng, mong Tình mãi xa
H. 15.1.10
Nực cười không ngủ cũng mơ
Ước gì mó được nàng thơ của mình