Lại kể chuyện văn minh đô thị. Em thì chắc không thể về quê được rồi vì ở đó thiếu nhiều thứ lắm: Thiếu siêu thị, shopping, thiếu những cuộc dạo chơi khắp nẻo đường thành phố, thiếu những cuộc gặp bạn bè trong các quán cà phê tán dóc... Đô thị thì dĩ nhiên cũng có những mặt trái nhưng bước ra đường là đông vui, nhộn nhịp, mọi yêu cầu của mình đều tắp lự.
Nhân câu chuyện này lại kể chuyện em về quê chồng hai của mẹ. Hồi đó mẹ bảo mày đưa mẹ về nhà "ông ấy" xem nhà cửa ra sao tao về quê sống cho khỏe. Ông bạn em vừa sắm quả ô tô nghe nói tiền tỷ em chẳng rõ xe gì, lóc cóc đưa 2 mẹ con đi về vùng Hà Tây nhà ông bạn của mẹ. Trời mưa đường đất thì lép nhép, đi qua đường đất thì đường sỏi gập ghềnh, sỏi đá bắn tung tóe... Đã vậy đường vào làng bé tẹo phải để xe ô tô ở đầu làng. Em, mẹ và bạn em đi bộ vượt qua con đường làng bé tẹo toàn là cứt trâu ị bừa trên đường đã khô, bị mưa làm rã ra lép nhép... Em ví von đùa với bạn: Trời mưa bong bóng phập phồng, mẹ đi lấy chồng, con ở với ai... Ông bạn lắc đầu nói với em: Mày đừng có can ngăn, tao tin là bà già mày chỉ cần đi con đường này thôi cũng đã không thể lấy chồng ở quê. Quả đúng, khi về mẹ bảo nhà xa quá, đời sống lạc hậu quá, mẹ không lấy chồng nữa. Thế rồi, tưởng êm xuôi, nửa tháng sau mẹ lại thông báo : Con chuẩn bị mẹ quyết định lấy ông ấy! Huhu, vậy là lại trở lại con đường đó thường xuyên mỗi tháng chí ít là 1 lần. Mỗi lần về thăm mẹ, em lại phải tán 1 ông bạn đưa xe chở 2 mẹ con em về thăm bà. Chẳng hiểu không khí nơi thôn quê có tốt không nhưng mẹ em lại bệnh nặng hơn, 2 năm mẹ lấy chồng thì tới chí ít 10 lần em phải cấp tốc đón taxi đưa mẹ ra Hà Nội cấp cứu. Buồn quá, giờ thì mẹ đã đi. Nhưng thương mẹ thật cơ. Nếu mẹ không bị bệnh tật thần kinh chi phối thì giờ, biết đâu mẹ vẫn sống an lành vui vầy bên bố em và con cháu...
Nhưng Boulevard nghĩ rồi, mỗi người có 1 số phận anh PS nhỉ. Còn em nhất định không về quê. Nếu có thay đổi môi trường sống em sẽ sống ở tây cơ.