-
Ðề: Góc Thơ Cho Mẹ
Yêu Thương Mẹ Hiền !
Rồi một ngày con bổng dưng bật khóc
Thương Mẹ yêu ngồi đó chiếc lưng còng
Từng sợi khổ hắc vào trên màu tóc
Từng nếp sầu chạm da thịt rêu rong
Vẫn ánh mắt hiền từ chân chim vỡ
Ngàn ưu tư canh cánh giấc ngủ hờ
Đèn tắt ngọn sau mành đêm lẳng lặng
Chưa kịp hừng sáng đã gội cơn mơ
Mẹ cặm cụi may cuộc đời cơ cực
Bằng đôi tay run rẩy tuổi xế chiều
Đường chỉ nhỏ vá trăm ngàn vết nhức
Đã một thời vóc mảnh trót nâng niu
Con lại thấy từ năm mươi năm cũ
Như chuyện xưa, cổ tích đã lưu truyền
Người con gái bước vào đời bão lũ
Hóa đàn bà quanh quẩn bước truân chuyên
Tiếc lại tiếc suối tóc huyền óng ả
Sang thuyền hoa dọ dẫm bước nhân tình
Và quân tử chưa tròn vai quân tử
Hơn nửa đời son sắc ảo phồn vinh
Đành hụt hẫng trăm năm vôi đá bạc
Tiếng thủy chung giữ lại đáy tim hồng
Tình Mẫu Tử kê đôi vai gánh vác
Đơn thân cò lẻ bước dưới mưa giông
Rừng nước độc, cảnh nào không từng trải
Gót son ngoan cuộc đuổi rượt chưa cùng
Suốt năm tháng yêu thương con bảo bọc
Suốt cuộc đời chưa hủy tiếng tình chung
Để hôm nay vóc Người gầy hơn nữa
Sức khô mòn thui thủi bóng thiều qua
Con hiếu thảo đáp đền được bao đứa
Lắm tủi buồn nỡ để lệ sầu sa
Con muốn lắm ôm chầm hôn trán Mẹ
Xóa buồn thương từ tận đáy lòng đau
Đã ngưng rồi hơn nửa đời dâu bể
Vui vui lên ! Dẫu tóc đã bạc màu
Ước thấy Mẹ tháng ngày trôi thong thả
Tình yêu thương trang điểm chín nụ cười
Và Mẹ ơi, vui lên vì tất cả
Là tinh yêu đám con cháu dâng Người.
TTTT
-
Posting Permissions
- Bạn không thể tạo chủ đề mới
- Bạn không thể trả lời
- Bạn không thể dùng tập tin đính kèm
- Bạn không thể hiệu chỉnh bài
-
Quy định của diễn đàn