Anh Vồng ơi, sao anh cứ lang thang đâu đâu để nhà cửa bụi phủ mờ thế anh. Em mở cửa dọn dẹp nhà cửa đón nắng mới vào nhà giùm anh đây
Chia tay đâu phải không gặp nữa
Mà khói hòang hôn cay mắt nhau
Mà chiều như rụng theo chân bước
Và nắng đường xa bỗng bạc màu
Hình như anh Vồng đi theo... rùi. Ngayhomqua dọn dẹp nhà cửa hoài mà cũng không thấy anh Vồng về. Hic, để em mượn nhà anh Vồng ngồi ún trà và chia xẻ chút tâm sự của Nó nhé!
Thêm một chiếc lá rụng
Thế là thành mùa thu...
Một bắt đầu từ một chấm dứt… Tên cái topic này hay, đọc lên giai điệu của cái tên khiến nó nhớ lại vì sao nó bước chân vào NR. Khi ở nơi cũ ai cũng biết nó rồi, nó ở bên cạnh một người nổi tiếng, nó cũng được giao một trách nhiệm nho nhỏ, nó không còn được nói bất cứ điều gì nó thích, nó phải cân nhắc và uốn lưỡi…, nó chán! Với NR, nó hân hoan lập nick và lò dò ngó nghiêng. Nó sung sướng viết tâm trạng của mình mỗi ngày vào Ngày hôm nay của bạn như thế nào?. Nó gửi tin nhắn cho người nó muốn rất tự nhiên vào Messages Center. Nó thích tên của 1, 2 cái nick và nó chạy theo spam, chạy theo comment, vui vẻ! Nó thích thơ và chợt phát hiện ra Lớp thơ tự do, nó đăng ký tên để được vào lớp học. Nó học một cách nghiêm túc, thấy vui vì có bạn thơ và vui như một đứa trẻ khi được lên lớp, cảm xúc hay thật, hiếm hoi giữa đời thường! Và nó bắt đầu quý mến cô giáo khi cô khen và hoạ lại thơ của nó, nó thích, nó cảm động thực sự!
Nhưng… một chấm dứt từ một bắt đầu… Cô nói lời chia tay với tất cả học trò, trong đó có nó. Nó giận cô! Nó đang tự hào vì tên nó vừa được treo vào lớp 6... nó hụt hẫng với bài thơ dang dở, nó băn khoăn giữa vần và luật… Nó không hiểu và tìm tất cả bài cô viết để cố gắng hiểu… Nó thấy cô của nó khóc… Nó lặng lẽ Thanks vào bài viết của cô để chia xẻ, thầm gửi tới cô một chút sâu lắng, một chút điềm đạm, cả một chút bản lĩnh của nó… nó hy vọng cô vượt qua được để bài thơ của nó không dang dở… Cô biết không, khi vượt qua được nỗi đau, cô sẽ thấy tất cả đều rất Dịu Dàng, nó đọc đâu đó trong NR, hay và đúng với nó thật, nó mong cô sẽ làm được thế! Nó chờ...
Nhưng… lại nhưng… Cô đã ra đi… Tên nó lơ lửng ở bảng tên lớp 6. Nó không còn giận cô nữa.. Nó rất giận cô! Khi nó gọi cô là cô ơi, và khi cô gọi nó là trò nghĩa là đã có một gắn kết trách nhiệm vô hình, đó là điều nó quan tâm. Nó đánh rơi bảng luật trong tay, vỡ vụn, bằng trắc lẫn lộn… nó kiên nhẫn ngồi xếp lại… B phải là bằng, T phải là trắc, b nên là bằng, t nên là trắc, x có thể vừa là bằng vừa là trắc… cô dặn nó gieo vần ở chính vận. Nó hiểu rằng bài thơ hay phải có cả bằng và trắc, nhịp nhàng, uyển chuyển và hơn hết phải đúng luật. Nó mới học được có thế… Nhưng… Một bắt đầu từ một chấm dứt… Giai điệu của cái tên topic lại day dứt trong lòng nó…
Thêm một chiếc lá rụng
Thế là thành mùa thu...
Viết tiếp đi em, để blog này khỏi trống trải.
Thanks Em, Serena.
Que Sera, Sera. Whatever will be, will be
The future's not ours, to see
Que Sera, Sera
Cũng lâu rồi LH ko ghé về thăm nhà,nay ngồi đọc đôi dòng cảm nhận suy nghĩ của Bạn,một học trò trên mạng của Cô ,Thật sự LH cũng giống như Bạn,cũng là học trò của Cô,cũng đồng quan điểm với Bạn...Cũng tâm trạng lắm chứ,nhớ và nhớ mọi người rất rất nhiều....những buổi off hàng tuần cũng dần thưa thớt...LH đọc đâu đó câu " Khi ta có dc Nó thì cảm thấy rất bình thường...nhưng khi ta đánh mất Nó thì mới thấy rằng Nó quý giá biết nhường nào"...dù thế nào đi chăng nữa thì vẫn luôn cầu mong rằng "Bằng hữu tương phùng,Chân tình hội ngộ"......
20/5
Gia tài duy nhất cậu Vàng
Hôm qua thằng Chí nó sang gởi riềng.
Bạn đã bao giờ nghe tiếng chuông báo cháy chưa? Theo bạn khi nghe thấy chuông báo cháy thì mình phải làm gì?
Chiều nay, một chiều như mọi chiều, nó ngồi trong văn phòng duyệt hồ sơ đăng ký tuyển dụng, chuông báo cháy nơi toà nhà nó làm reo ầm ĩ. "Cháy ở đâu thế nhỉ? Ra xem đi chị ơi!" 2 cô kế toán xôn xao chạy xô ra cửa văn phòng, bên ngoài nhân viên bán hàng nhao nhác... Nó vẫn ngồi im lìm... tiếp tục đọc hồ sơ của một cô bé mà nó thấy tạm ổn trong cái chồng hồ sơ cao ngất, nó thấy hình ảnh của nó cách đây 10 năm khi vừa mới ra trường. Nó - cẩn thận và kỹ tính ngay từ cách xếp bộ hồ sơ, cái gì trước, cái gì sau, ngay ngắn, sạch sẽ, dễ xem, dễ hiểu. "Bọn trẻ bây giờ cẩu thả quá!". Nó đang tập trung thì 2 cô kế toán lại ùa vào tranh nhau nói: "Vớ vẩn thật đấy chị à, cái toà nhà đẹp và hiện đại thế này thỉnh thoảng lại báo cháy giả, có khi đến lúc cháy thật lại chẳng ai buồn chạy nữa". Nó mỉm cười. "Thảo nào mà chị cứ ngồi như không có gì xảy ra". Nó lại cười. Không biết từ bao giờ nó đã có thói quen bình thản trước mọi sự kiện rồi. Mẹ vẫn thường mắng nó: "Lúc nào cũng đủng đỉnh, mai kia có con chắc là c... lộn lên đầu". Hihi... Nó luôn mỉm cười với bất kỳ ai nói với nó một câu tương tự vậy hay bất kỳ điều gì khó nghe hơn lời mẹ nói nhiều, rất nhiều... Nó đã quen có được sự bình thản đó rồi. Nó vẫn tự hào đó là "Quà tặng" mà Cuộc sống ban tặng riêng cho nó - Bình thản.
Thêm một chiếc lá rụng
Thế là thành mùa thu...
Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ
Dài tay em mấy thuở mắt xanh xao...
Nó ngồi chìm trong không gian quen thuộc...
Các giác quan ngưng lặng để lắng nghe từng âm thanh xung quanh nó.
Giai điệu, ca từ của Diễm xưa...
Tiếng mưa trên mái lá..
từng giọt...
từng giọt...
khiến trái tim nó như mềm lại...
Nó hít thật sâu để cảm nhận hương hoa đại vương vấn...
mùi đất nồng nàn...
Nó muốn lưu giữ giây phút này...
Có điều gì đó thật thuần khiết và thiêng liêng...
Thêm một chiếc lá rụng
Thế là thành mùa thu...
Quét nhà một phát. Giờ bận nhiều quá mà không thấy mấy bà qua dọn nhà cho mình. Ngoài Se ra không thấy OA,DY,NHQ,Sheiran, Candy,MT và các bà nữa đâu?
Xong em lượt đây ạ