Rất nhiều người thứ ba đang bị ảo tưởng
Có thể các chị trên đây đang sở hữu một tình yêu chân thật. Xin chúc mừng các chị. Nhưng hầu hết các trường hợp đàn ông tìm đến với các chị chỉ là một chút thích, và nhiều tò mò, thỏa mãn cái tôi nhiều hơn.
>Yêu say đắm người có gia đình
From: LTM
Sent: Thursday, August 27, 2009 3:30 PM
Tôi đã đọc, và vì thấy quá nhiều người thứ ba đang ảo tưởng, nên tôi muốn chia sẻ với các chị một sự thật, mà bản thân các chị không bao giờ nhận ra.
Hầu hết đàn ông có gia đình đến với các chị không phải bởi tình yêu, mà là một sự đổi gió. Và vì những người đàn ông đó từng trải trong tình cảm, khéo léo trong quan hệ gối chăn, nên các chị không thể rút ra được mớ bòng bong của mình.
Tôi đã đọc bài của một chị từng ở nước ngoài viết. Và cũng theo dõi nhiều mục tâm sự ở các diễn đàn cha mẹ, để thấy rằng những người đã sống ở nước ngoài, họ nhìn nhận ít phê phán hơn, nhưng họ sống rất lý trí, rất rõ ràng, khi phân tích hành động của những người như chị Ngọc.
Rằng tình cảm các chị không sai, nhưng hành động của các chị thì sai, các chị đã yêu mà không tìm hiểu, không chịu tìm hiểu cho kỹ, chỉ đơn giản là: "Tôi tin anh ấy". Niềm tin phải xuất phát từ một cơ sở thực tế, các chị không hề có cơ sở thực tế nào, tại sao các chị tin tưởng tuyệt đối thế?
Nếu bảo các chị yêu nhầm người nghiện, liệu các chị có theo đến cùng vì tình yêu không? Hay các chị chỉ theo những người đàn ông thành đạt, bản lĩnh phong độ, bởi các chị sợ mình không tìm được người nào hơn anh ta, dù biết rằng anh ta lúc này không thuộc về các chị?
Chồng tôi cũng có bồ, chuyện gia đình tôi đã qua sóng gió, nhưng vì thấy tất cả người thứ ba đều cùng một ý nghĩ "anh ấy yêu tôi, anh ấy là tình yêu chân thật, tôi đang hy sinh cho anh ấy", tôi thấy nực cười quá, nên viết lên ý nghĩ của mình.
Có thể các chị trên đây đang sở hữu một tình yêu chân thật. Xin chúc mừng các chị. Nhưng hầu hết các trường hợp đàn ông tìm đến với các chị chỉ là một chút thích, và nhiều tò mò, thỏa mãn cái tôi nhiều hơn.
Khi chồng tôi có bồ, cô ta đã nghĩ rằng có thể lấy được anh ấy, nghĩ rằng cô ấy là người được chồng tôi yêu thương nhất trên đời. Vì vậy cô ta hay nháy máy phá tôi. Thậm chí khi chuyện có nguy cơ lộ ra, chồng tôi bỏ rơi, cô ta còn nhắn cho tôi nói hết mọi chuyện, và có lẽ cô ta mong rằng, vợ chồng tôi sẽ bỏ nhau, như thế cô ta được lợi.
Tôi cũng mong chồng tôi nói một lời là chồng tôi yêu cô ta, rằng đó là tình cảm thực sự. Như thế ít ra tôi còn cảm giác chồng tôi thực sự là người sống có tâm hồn. Nhưng kết thúc tôi nhận được là chồng tôi không hề yêu cô ta, thậm chí phủ nhận thích cũng không. Chỉ nói đơn giản: “Ai biết được nó dễ dãi thế. Nó dễ thế đàn ông ai chẳng thích thử xem thế nào”.
Cô ta có thai, sảy thai, chồng tôi cũng không quan tâm, khi tôi nói về việc như thế có thể vô sinh, chồng tôi nói: “Nó vô sinh là do nó, chứ đâu liên quan gì tới anh”. Thậm chí quá khứ cô ta từng quan hệ với ai, cô ta kể cho chồng tôi, cũng không nhận được sự trân trọng nào, sự trân trọng đó chỉ có khi cô ta và anh bên cạnh nhau.
Một cô gái trẻ khao khát tình yêu, khao khát ân ái, một người đàn ông từng trải, thành đạt, đẹp trai hơn hẳn những người đang theo đuổi cô ta và bản thân cô ta có thể với tới, thì rõ ràng cô ta phải cảm thấy hạnh phúc, tự hào rồi. Họ bên nhau tất nhiên cảm thấy hòa hợp rồi.
Tình cảm của cô ta và người thứ ba khác thường đầy chất hy sinh, nhưng hy sinh vô nghĩa. Bởi vì phải giành giật với vợ, nên họ sẽ bỏ qua tất cả những giận dỗi thông thường của những cặp đôi yêu nhau. Họ không dám giận dỗi, họ không dám làm mình làm mẩy, họ chỉ ra sức chiều chuộng người đàn ông có thể tuột khỏi tay họ bất kỳ lúc nào, còn anh ta thì hưởng thụ.
Cô bồ chồng tôi có lẽ không biết chồng tôi đã sai em trai gọi thêm người suýt nữa san phẳng nhà cô ta, chém anh trai cô ta chỉ vì dám đe dọa đến vợ anh (người mà cô ta nghĩ anh không còn tình nghĩa gì cả). Chồng tôi đã nói: “Anh có thể sai lầm, nhưng với anh chỉ có vợ con anh là quan trọng nhất, anh không tha cho đứa nào dám đụng đến vợ con anh. Anh lúc nào cũng yêu em, anh chưa bao giờ chán em”.
Bồ chồng tôi cũng không biết rằng khi tôi nói với chồng: “Nếu anh thực lòng yêu cô ta, em đồng ý ly hôn, anh có thể lấy cô ta”. Chồng tôi nói: “Anh không có tình cảm gì với nó cả. Nếu em ly hôn, anh cũng lấy người khác, chẳng thiếu gì con gái hơn nó”.
Bồ của chồng tôi cũng đã rất mạnh mồm nói: Đây là việc riêng của cô ta, không liên quan gì đến gia đình cô ta. Đó là một điều các cô học được từ văn hóa phương Tây. Nhưng các cô không hiểu rằng người phương Tây tính cách người ta rất tự chủ, sống lý trí, và chịu trách nhiệm cao về hành động của mình.
Còn các cô, đa số vẫn sống cùng gia đình, các cô còn sợ dư luận, chưa dám làm chủ hành động của mình, các cô xen vào gia đình người khác là vi phạm đạo đức, vi phạm pháp luật, bản thân các cô còn chưa tự kiểm soát được hành động của mình, chưa hiểu hậu quả, chưa tìm hiểu tới cùng mọi việc, làm sao có thể gây ra những việc hại tới gia đình người khác mà lại hy vọng gia đình mình trọn vẹn, vợ người ta không làm cho gia đình các cô bẽ mặt, buồn đau?
Các cô đừng vội nhảy vào chửi chồng tôi, và nghĩ rằng may mắn các cô không yêu phải người như thế, rằng người tình của các cô có trách nhiệm với các cô. Bởi hầu hết những người đàn ông có trách nhiệm với gia đình, khi nhận ra sai lầm, họ đều sẽ cư xử như chồng tôi hoặc tương tự chồng tôi, thậm chí có nhiều người, đồng ý vợ thích làm gì bồ thì làm, đánh chửi cũng không can thiệp.
Bồ chồng tôi sảy thai cũng tầm thời gian tôi phát hiện ra mọi việc, phải đau đớn về thể xác, đau đớn cả tinh thần. Đó cũng là quả báo cho cô ta. Cô ta dám ngang nhiên đến cơ quan chồng tôi, muốn công khai mối quan hệ này, nói cho tôi biết cô ta làm gì với chồng tôi, hai người có cảm giác như thế nào trong nhà nghỉ…
Tôi cho cơ quan cô ta biết cô ta quan hệ với người đàn ông đã có 3 con, tôi cho bố mẹ, gia đình cô ta, hàng xóm biết, thì bản thân cô ta đủ xấu hổ không ngẩng mặt lên được. Hóa ra, vì cô ta nghĩ chồng tôi sẽ ly hôn, và bạn bè, cơ quan chồng tôi xa bạn bè, cơ quan của cô, cô là người đàn bà được chồng tôi yêu quý nhất nên cô không sợ. Còn khi cô ta không làm người tình giấu mặt nữa, cô ta bị lộ, thì cô ta chỉ là con số không, thậm chí bẽ bàng hơn con số 0 rất nhiều.
Vì thế, các cô đừng chửi đàn ông bội bạc, cũng đừng tạo điều kiện để đàn ông họ lừa dối, lôi các cô vào thành tòng phạm. Hãy tôn trọng chính mình, giá trị của mình, đó là tôn trọng cuộc sống của cha mẹ dành cho các cô. Ai cũng chỉ có một cuộc đời cha mẹ sinh ra, cha mẹ yêu như hoa như ngọc, hãy biết tự yêu mình, chăm sóc cho mình.
Có thêm một người đàn ông yêu thương, quan tâm là hạnh phúc, nhưng không có anh ta, các cô vẫn sẽ có cơ hội để tìm kiếm hạnh phúc khác. Vì hạnh phúc đích thực là cảm giác các cô được ngẩng cao đầu đi cùng chồng, cùng các con, được tôn trọng bản thân, được xuất hiện trước họ hàng nội ngoại, anh em bạn bè. Mọi cảm giác hạnh phúc lén lút đều chỉ là ảo giác của đam mê. Rồi khi các cô tỉnh ra quá muộn, thì cơ hội vuột khỏi tay.
Thậm chí, nếu các cô cố tình sinh ra một đứa trẻ, cũng chỉ có thể xin chút tình cảm thừa của anh ấy, chưa kể anh ta có thể sẽ thù các cô vì có thêm trách nhiệm với đứa trẻ, vì công danh sự nghiệp bị ảnh hưởng, và con các cô có khác gì bạn Linh, nhìn thấy cha mà cha coi như không thấy. Cái đau đó, cái nhục đó các cô có cảm nhận được không?
Hay các cô chỉ cần người đàn ông các cô yêu thương gặp, hoặc nhắn cho vài câu ve vuốt là cảm thấy mình đủ hạnh phúc mà quên đi hạnh phúc con trẻ? Các cô cố gắng sinh ra đứa con, vì đó là tình yêu vĩ đại của các cô, mà quên rằng, chẳng qua vì các cô không thắng nổi đam mê của bản thân, vì các cô kém lý trí, nên hậu quả là con cái các cô gánh chịu, chứ đó hoàn toàn không phải là sự hy sinh cao cả gì hết.
Cuối thư, tôi chỉ muốn nói với các cô rằng, các cô có quyền lựa chọn tương lai của mình, tình cảm của các cô không sai, nhưng hành động của các cô là sai trái (tôi không bàn tới người vợ hay người chồng, vì bản thân người chồng đã là người sai, người có lỗi với gia đình anh ta, và gia đình anh ta đã phải lãnh hậu quả đó từ anh ta rồi). Đừng đổ lỗi cho hoàn cảnh, cho số phận, vì tình yêu cũng như bất kỳ niềm đam mê mãnh liệt nào, đều có rào cản là pháp luật, là đạo đức.
Nếu các cô vượt qua rào cản đó, các cô vừa vi phạm đạo đức, vừa vi phạm pháp luật. Và những người đàn bà rất hiền lành, không hiểu chuyện như các cô thấy, có thể sẽ trở thành những người rất giỏi nghĩ ra cách trị lại các cô. Mỗi người một cách, có người dùng luật pháp, có người dùng luật rừng, có người dùng đòn tâm lý, nhưng dù họ dùng cách gì, các cô cũng như dây leo mất nơi nương tựa, đã đau khổ còn khổ đau, bẽ bàng hơn nhiều.
(VNExpress)