II.
TÌNH SỬ CHÂU GIANG
(Cái ni có gọi là truyện ngắn được không nhỉ)
Phần trên đã nói, thực ra tác giả (không phải tác thật) xa lâu hơn thế.
Ngày xưa, chàng có một mối tình rất lãng mạn nơi đây (nhưng không thể sánh được với mối tình hai cụ Chí – Nở)
Nguyên là hồi còn chiến tranh, chàng về đây thi đại học, ở trọ đúng làng Đại Hoàng của nhà văn Nam Cao. Nhà chàng trọ có cô con gái rất xinh đẹp, tới mức chàng phải lòng ngay lập tức. Ngoài 3 môn, 9 giờ ngồi ở phòng thi, chàng dồn thời gian vào việc … chinh phục nàng. Hồi ấy, chắc chàng cũng phải đẹp giai lắm nên chỉ sau 3 ngày, trước khi về Nam Định, chàng có được một lời hẹn ước.
Cho đến vừa rồi …
Niềm riêng mở cuộc thi thơ xuân. Không thể ngồi ở phòng máy để bịa ra thơ. Như thế làm sao tránh khỏi cho ra đời những bài thơ vô hồn, thiếu cảm xúc. Chàng mới quyết định thực hiện những chuyến đi thực tế. Đi sáu tỉnh, làm được sáu bài thơ (giá thành đắt quá phải không). Và bài thơ “Về lại Châu Giang” ra đời khi đang trên đường trở lại vùng quê ấy.
Dĩ nhiên, nơi đầu tiên chàng tìm đến là nhà trọ ngày xưa
Chàng nhẹ nhàng bước vào ngõ, tránh gây tiếng động, rồi đứng vào một góc khuất quan sát.
Vẫn ngôi nhà ấy, chỉ khác là thêm một ít trang bị của nền văn mình hiện đai mới thập thò đến những vùng quê cổ kính.
Nàng đấy.
Nàng đang ngồi gội đầu bên giếng nước trong vắt. Cạnh chỗ nàng ngồi là một chậu nước bồ kết, một nắm lá hương nhu.
Nhà có vẻ như không có ai ngoài nàng. Mẹ nàng chắc đi dệt vải.
Không thấy có chiếc xe máy nào dựng ngoài sân. Cũng không thấy quần áo đàn ông trên dây phơi.
Chàng ngẩn người ra chiêm ngưỡng: Nàng vẫn như xưa, Vẫn mái tóc đen dài và mượt. Vẫn làn da trắng nõn nà, cái cổ thanh tú, đôi bờ vai đầy đặn của người con gái dậy thì.
Vẫn áo học trò.
Hệt như trong ký ức của chàng.
Chắc là nàng chưa cùng ai.
Vậy mà chưa chi chàng đã băn khoăn “Người giờ còn nhớ đến ta chăng”.
Còn chàng đã lập gia đình, lại có tới ba đứa con lớn nhỏ, có đứa trông còn già và không đẹp bằng nàng. Thật là không phải với nàng. Chàng thầm phỉ báng cho cái lòng thiếu chung thủy của mình.
Thoáng một ý nghĩ: Hay là mình quay về … bỏ vợ đã.
Không kìm nén được hơn nữa, chàng bước tới.
Nàng đứng dậy nhìn khách. Vẫn đôi mắt ấy, đen tròn, trong và thơ mộng, làn môi vẫn thắm đỏ như xưa.
Chàng bước gần lại, thổn thức:
- Em!
Rồi dang cả hai tay ra.
Chợt nàng lùi lại sợ hãi:
- Chú … Chú làm cái gì thế.
Vậy là nàng không nhận ra mình. Chàng rối rít:
- Kìa em! Anh … anh Tường đây mà!
- Không, cháu không biết chú cũng chẳng quen ai có tên ấy cả
Mấy chục năm rồi, nàng không nhận ra là phải, chàng cố gợi lại kỷ niêm:
- Kìa Lụa! Em quên anh rồi sao. Hồi ấy anh về thi đại học, em nhớ ra chưa … Cái hôm sáng giăng ở vườn chuối, chúng mình đã hẹn …
Nhưng nàng vẫn không chịu nhớ ra cái gì:
- Lụa là tên mẹ cháu. Chú cần gặp mẹ cháu thì mời chú vào nhà uống nước rồi chờ. Mẹ cháu đi dệt vải. Lát nữa mẹ cháu về.
![]()