Vì đoán không trúng nên LLT coi như mắc nợ bé Sienna, LLT trả nợ bằng bài viết này, coi như xí xọn " pình " giùm em nhaKhông biết chị em mình có cùng cảm nhận với tác giả không ta ?
E hèm ....
Trong lúc thiên hạ nhộp nhịp mua sắm, kẻ đi chợ mua bánh mứt, người ra vườn tỉa cây, chăm hoa thì có người lại đi ngược dòng cảm xúc đón xuân.
Trống trải nào hơn giữa xứ người
Không tờ thiệp đỏ, cánh mai tươi
Hai câu trên làm cho người đọc cảm thấy tác giả như đang bị bỏ rơi vậy. Một cảm giác cô độc, lẻ loi của kiếp người tha phương nơi đất khách. Mà tác giả này cũng lười và tiết kiệm ghê gúm, không có thiệp đỏ mai tươi thì ra chợ Việt mua là có thôi mà. Coi bộ muốn tác giả lì xì tết chắc là khó à nha. JK
Xuân về mở cửa dư hoa tuyết
Tết đến khai mâm thiếu giọng cười
Vẫn là cảm giác cô đơn, trống vắng. Ngày xuân là ngày của yêu đương, hưởng thụ, tâm hồn con người thoải mái, thư thả. Người người hăm hở đến tết có khi nhỡ tay xé lạm thêm 1 tờ lịchAi như tác giả : Dư hoa tuyết, thiếu giọng cười, nghe mủi lòng làm sao đâu.
Mộ ái thời xưa cây lá tróc
Bia tình dạo cũ gió trăng bươi
Ồ, thi ra là vậy, đây mới là lúc " lòi xì " ra cái lý do tại sao tác giả buồn mợi ơi. Hai chữ Thất Tình hiện ra cái bụp. Ouch ! Thường thì nghe cây lá lấp mộ, gà bươi, đằng này cây lá tróc, gió trăng bươi. Có tính cánh nhân cách hóa, ví von. Có lẽ cây lá tróc hết nên cái mộ ái mới chòi ra làm tác giả bùn. Cách dùng từ của tác giả nghe cào cấu, action quá.
Tân niên tái diễn loan sầu phượng
Chẳng trách mùa năng tiết cũng lười
Chuyện buồn năm cũ không thể quên cho nên mỗi năm tết đến cứ như một nhát dao cứa trong lòng tác giả. Loan sầu phượng, hay sầu loan phượng hay hơn? Thường LLT hay nghe nói " chồng loan vợ phượng " Loan Phượng ở trong này có lẽ không khác nghĩa, tác giả có một khoảng đời không vui, một cuộc tình dang dở vào một mùa xuân để rồi mỗi tân niên lại ngồi xuống nhớ tới dĩ vãng mà rầu rỉ râu ria ra rậm rạp.![]()
Câu cuối " chẳng trách mùa năng tiết cũng lười " . Câu này nghe khiến người đọc bở ngở. Tác giả muốn nói gì đây? Nhưng mà khi đi ngược dòng lại bài thơ LLT đoán tác giả muốn nói mùa thì siêng tới mà tiết lại lười đi. " Xuân về mở cửa dư hoa tuyết " Mùa Xuân đã về rồi mà tiết xuân chưa tới. Nói như mấy cụ " Xuân thì trời phải xanh, cỏ phải non, lá hoa rực rỡ. Lịch thì bảo rằng đã tới mùa xuân mà tiết trời thì vẫn giá lạnh, tuyết rơi. " ( Ai bỉu tác giả hổng chịu đi xứ nóng ở, ở chi xứ lạnh mà đòi tiết xuân) Hay ý khác " người buồn cảnh có vui đâu bao giờ " khiến cho " mùa năng tiết lười "? Mùa màng và con người đi đôi cảm xúc : Tác giả ví mình lười như tiết trời, đã xuân rồi mà chưa chịu vác xác ra để mà hưởng phúc lộc năm mới?
Một trong những bài thơ buồn nhất mà LLT thích trong các bài thơ Xuân. LLT chia sẻ được nhiêu đó cảm nhận rồi lại đi lặn 3 ngày ... trồi lên trong mấy bài thơ kế tới. Lại có tác giả kêu la oai oái " koan quỷ này, làm thơ dở bình dở mà ... dai "Quên, quành lại cám ơn tác giả, muahz cái chóc cho bớt bùn
![]()