Bài dự thi số 06/GK:
ĐỪNG XUÂN
Hình như mưa bụi bay rồi đấy
Xuân của ai và tết của ai
Người đi sắm sửa căng siêu thị
Tôi gỡ cành xuân gõ cửa hoài.
Làm sao cứ phải xuân sang nhỉ
Thà vẫn rằng đông có vội gì
Hôm nay còn một phiên rằm nữa
Níu làm sao được những mùa đi
Đã hết tin nhau từ độ ấy
Tôi nợ thêm em một chữ ngờ
Dân gian hối hả sang năm mới
Xuân cứ trêu ngươi kẻ lỡ đò.
Xuân trước còn em mà mong nhớ
Tết này muốn nhớ chẳng còn em
Thơ xuân giờ viết cho ai đọc
Trăng gác đầu non bóng rớt thềm.
Cành đào chưa kịp thêm hoa nụ
Em đã giày cao với lụa là
Ríu ran nhập đám người đi hội
Tôi nép đông tàn mãi xót xa.
(MS006/GK)
Bài thơ cho HNhu cảm giác nhớ Nguyễn Bính với:
"Hôm qua em đi tỉnh về
Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều."
Nhớ Xuân Qua của Jet Letba:
" Má đỏ xuân em chỉ có thì.
Nhớ buổi xuân nào tiếc phút vui..."
"...Đợi anh má thắm xuân sao lại.
Chỉ sợ nghiêng giành hớt quả mai..."
Cùng nhớ Mưa Xuân của Nguyễn Bính: "Bữa ấy mưa xuân phất phới bay..."
Bài thơ thật nhiều hình ảnh gợi nhớ. Hoài cổ!
Chắc hẳn tác giả đã ngót ngét mấy chục cái xuân xanh gùi. Người hoài cổ là người sắp hoặc đã và đang cổ. Nghe má HNhu nói dzậy đó. Họ song hành cùng thời gian một quãng đường dài. Họ trãi nhiều. Họ có nhiều kỷ niệm. Họ là cả kho vốn sống. Họ tiếc nuối...dzân dzân dzà dzân dzân. Thế nên, họ hoài cổ.
Tác giả hoài cổ. Thơ hoài cổ. Dĩ nhiên là thế gùi.
Điều HNhu muốn nói là ký ức của tác giả thiệt là đẹp. Đẹp như những bài thơ HNhu từng đọc, mà, HNhu đề cập ở trên. Trong cái đẹp ấy, phảng phất nét hiện đại, phảng phất hơi hướm ca dao xưa. Rỏ rồi, tác giả là chiếc gạch nối đây mà.
Chiếc gạch nối giữa xưa với nay. Chiếc gạch nối giữa cũ và mới. Chiếc gạch nối giữa quá khứ với tương lai. Nhưng, nổi bật lên là, chiếc gạch nối giữa đông và xuân.
Nghe sao mà buồn thương chi lạ: "Tôi nép đông tàn mãi xót xa." Hết sức độc đáo về cách dùng từ. Chính vì câu thơ này mà HNhu chọn nó để viết cảm nhận. Nó bắt HNhu phải quay trở lại đọc bài thơ từ đầu. Phải xem tại sao tác giả lại có tâm trạng não nề dường ấy.
Lý do đây:
"Đã hết tin nhau từ độ ấy
Tôi nợ thêm em một chữ ngờ
Dân gian hối hả sang năm mới
Xuân cứ trêu ngươi kẻ lỡ đò."
Bởi thế nên, HNhu có mong xuân thì mong, tác giả ứ có mong. Tác giả giận, tác giả lẫy:
"Xuân trước còn em mà mong nhớ
Tết này muốn nhớ chẳng còn em
Thơ xuân giờ viết cho ai đọc
Trăng gác đầu non bóng rớt thềm.
Cành đào chưa kịp thêm hoa nụ
Em đã giày cao với lụa là
Ríu ran nhập đám người đi hội..."
Hihihi, chợt bật cười. Tác giả cũng con nít ghê đi. Sao, hông như Nguyễn Bính, túm áo cô gái lại mà hỏi, mà chỉ cho ra lẽ...Mà lại, nép vào đông tàn nghiền ngẫm nỗi đau. Nhát thật. Cứ là HNhu thì HNhu phải mần cho thịt ra thịt, xương ra xương.
Nói vậy chứ HNHu hiểu được tác giả mừ. Ai mà níu được lòng người đã quyết ra đi. Thôi thì quay về với thực tại thôi:
"Làm sao cứ phải xuân sang nhỉ
Thà vẫn rằng đông có vội gì
Hôm nay còn một phiên rằm nữa
Níu làm sao được những mùa đi..."
Ừ, thì mùa đi níu sao được. Người đi, cũng thế thôi. ( Cho cưng đi luôn đi.)
Lại lẩm bẩm: Tôi nép đông tàn mãi xót xa.
Bài thơ xuân đẹp và buồn.
HNhu dự đoán của chú...Thỏ.
( Chú Thỏ đa tình nhá. Méc cô!)



)
Trích dẫn