Bài thơ dự thi số 56:
Mùa Xuân chẳng còn em Xuân!
Mười tám năm cách biệt
Tôi trở về quê hương
Thăm mùa Xuân(*) thuở bé
Học chung một mái trường...
Vẫn đường làng quanh co
Vẫn sân vàng tóp rạ
Vẫn dòng sông hối hả
Chảy miết bốn mùa xưa...
Tìm lại nàng Xuân xưa
Hồng hồng đôi bầu má
Tóc xanh chiều buông xõa
Ngơ ngẩn cõi lòng ai!
Một sáng ngày hai hai
Ba lô và mũ cối...
Tôi đi vào quân đội
Bắt đầu cuộc chiến chinh...
Mộng đất nước thanh bình
ấm êm làng quê nhỏ
Rực trời hoa phượng đỏ
Ðể gắn vào trang thơ...
Thế sự có ai ngờ
Ba năm vào quân ngũ...
Nghe tin làng quê cũ
Giặc xéo dày, tang thương
Trên khắp mọi ngã đường
Tiếng khóc-cười kinh hãi
Em Xuân tôi ở lại...
Với Nội và đứa em!...
...
Gió đẩy ánh trăng đêm
Rót tơ lên đồi vắng
Khuất sau cây Sồi lặng
Mô đất cỏ um xanh
Em Xuân-tuổi Xuân xanh
Ðón Xuân-giữa rừng xanh
Cùng đứa em và Nội
Cười trong khói mong manh!
(*)Xuân: tên một người con gái!
(MS056)
Lắng lòng một chút với bài thơ trên. Hoài niệm rưng rưng:
Mười tám năm cách biệt
Tôi trở về quê hương
Thăm mùa Xuân(*) thuở bé
Học chung một mái trường...
Sao mà thương đến thế vài dòng thơ mở đầu. Người đi xa, xa lắm. Cả về thời gian lẫn không gian. Lần về này, Người dành thăm mùa xuân biền biệt đã mười tám năm. Cái tình đến là cao. Cái tình đến là nặng. Quí thay!
Vẫn đường làng quanh co
Vẫn sân vàng tóp rạ
Vẫn dòng sông hối hả
Chảy miết bốn mùa xưa...
Tìm lại nàng Xuân xưa
Hồng hồng đôi bầu má
Tóc xanh chiều buông xõa
Ngơ ngẩn cõi lòng ai!
Dường như thời gian chưa từng qua đây. Dường như cảnh vật vẫn như xưa. Dường như Xuân cứ là Xuân ngày ấy. Dường như Người vẫn là Người của thời trai trẻ ấy.
Không gian ấy. Xuân ấy. Tình ấy. Thế mà, Người lại phải ra đi.
Một sáng ngày hai hai
Ba lô và mũ cối...
Tôi đi vào quân đội
Bắt đầu cuộc chiến chinh...
Mộng đất nước thanh bình
ấm êm làng quê nhỏ
Rực trời hoa phượng đỏ
Ðể gắn vào trang thơ...
Người đi. Và đi qua cuộc chiến. Bỏ lại phía sau làng quê yêu dấu. Bỏ lại phía sau một mùa Xuân vừa chớm. Bỏ lại phía sau một tình yêu vừa xanh. Đi. Và không hẹn được ngày về. Cái sự ra đi mới giằng xé làm sao.
Hnhu kính phục lắm. HNhu đã đọc rất nhiều những trang truyện, trang thơ, trang sách, trang báo kể về những mối tình thời chiến. Giữa khói bom máu lửa, những chuyện tình mãi rực sáng lung linh.
HNhu khóc thật lòng với khổ thơ sau:
Gió đẩy ánh trăng đêm
Rót tơ lên đồi vắng
Khuất sau cây Sồi lặng
Mô đất cỏ um xanh
Ngày trở về, mùa Xuân xưa của Người chỉ còn thế!
Hiện trước mắt HNhu là một đồi tím hoa sim biền biệt trong thơ Hữu Loan:
"Chiếc bình hoa ngày cưới.
Giờ thành chiếc bình hương..."
Hình ảnh Người trầm mặc, bên những gì còn lại của Xuân xưa, sao nghe chạnh lòng đến vậy.
Giờ thì Xuân còn mãi đó, trong sương khói mong manh, trong hồn quê hương, trong ngàn cây, nội cỏ. Xuân còn trong Người. Xuân còn trong HNhu. Còn mãi! Dù, Xuân đã xa lắm rồi.
Bài thơ cảm động quá. Sống lại cả một thời quá khứ vừa hào hùng vừa bi thương của dân tộc. Xuân lại về, HNhu chia sẻ cùng tác giả. Cùng góp chung với tác giả nén trầm hương cho Xuân.
HNhu đọc bài thơ này từ những ngày đầu, nhưng, hông dám chạm tới nó. Như có một thế giới tâm linh mơ hồ ẩn hiện trong HNhu. Và, HNhu sợ. Sợ gì thì hông biết. Có lẽ, HNhu sợ những lời dí dỏm của HNhu sẽ làm tổn thương bài thơ, tổn thương tình thơ của tác giả.
Giờ thì HNhu đã cảm được bài thơ gùi đó.
Hà, nghe như thanh thản!