Ta già chưa nhỉ em ơi?
Để thơ hon hỏn vay đời nỗi đau.
Bài thơ dự thi số 56:
Mùa Xuân chẳng còn em Xuân!
Mười tám năm cách biệt
Tôi trở về quê hương
Thăm mùa Xuân(*) thuở bé
Học chung một mái trường...
Vẫn đường làng quanh co
Vẫn sân vàng tóp rạ
Vẫn dòng sông hối hả
Chảy miết bốn mùa xưa...
Tìm lại nàng Xuân xưa
Hồng hồng đôi bầu má
Tóc xanh chiều buông xõa
Ngơ ngẩn cõi lòng ai!
Một sáng ngày hai hai
Ba lô và mũ cối...
Tôi đi vào quân đội
Bắt đầu cuộc chiến chinh...
Mộng đất nước thanh bình
ấm êm làng quê nhỏ
Rực trời hoa phượng đỏ
Ðể gắn vào trang thơ...
Thế sự có ai ngờ
Ba năm vào quân ngũ...
Nghe tin làng quê cũ
Giặc xéo dày, tang thương
Trên khắp mọi ngã đường
Tiếng khóc-cười kinh hãi
Em Xuân tôi ở lại...
Với Nội và đứa em!...
...
Gió đẩy ánh trăng đêm
Rót tơ lên đồi vắng
Khuất sau cây Sồi lặng
Mô đất cỏ um xanh
Em Xuân-tuổi Xuân xanh
Ðón Xuân-giữa rừng xanh
Cùng đứa em và Nội
Cười trong khói mong manh!
(*)Xuân: tên một người con gái!
(MS056)
Lắng lòng một chút với bài thơ trên. Hoài niệm rưng rưng:
Mười tám năm cách biệt
Tôi trở về quê hương
Thăm mùa Xuân(*) thuở bé
Học chung một mái trường...
Sao mà thương đến thế vài dòng thơ mở đầu. Người đi xa, xa lắm. Cả về thời gian lẫn không gian. Lần về này, Người dành thăm mùa xuân biền biệt đã mười tám năm. Cái tình đến là cao. Cái tình đến là nặng. Quí thay!
Vẫn đường làng quanh co
Vẫn sân vàng tóp rạ
Vẫn dòng sông hối hả
Chảy miết bốn mùa xưa...
Tìm lại nàng Xuân xưa
Hồng hồng đôi bầu má
Tóc xanh chiều buông xõa
Ngơ ngẩn cõi lòng ai!
Dường như thời gian chưa từng qua đây. Dường như cảnh vật vẫn như xưa. Dường như Xuân cứ là Xuân ngày ấy. Dường như Người vẫn là Người của thời trai trẻ ấy.
Không gian ấy. Xuân ấy. Tình ấy. Thế mà, Người lại phải ra đi.
Một sáng ngày hai hai
Ba lô và mũ cối...
Tôi đi vào quân đội
Bắt đầu cuộc chiến chinh...
Mộng đất nước thanh bình
ấm êm làng quê nhỏ
Rực trời hoa phượng đỏ
Ðể gắn vào trang thơ...
Người đi. Và đi qua cuộc chiến. Bỏ lại phía sau làng quê yêu dấu. Bỏ lại phía sau một mùa Xuân vừa chớm. Bỏ lại phía sau một tình yêu vừa xanh. Đi. Và không hẹn được ngày về. Cái sự ra đi mới giằng xé làm sao.
Hnhu kính phục lắm. HNhu đã đọc rất nhiều những trang truyện, trang thơ, trang sách, trang báo kể về những mối tình thời chiến. Giữa khói bom máu lửa, những chuyện tình mãi rực sáng lung linh.
HNhu khóc thật lòng với khổ thơ sau:
Gió đẩy ánh trăng đêm
Rót tơ lên đồi vắng
Khuất sau cây Sồi lặng
Mô đất cỏ um xanh
Ngày trở về, mùa Xuân xưa của Người chỉ còn thế!
Hiện trước mắt HNhu là một đồi tím hoa sim biền biệt trong thơ Hữu Loan:
"Chiếc bình hoa ngày cưới.
Giờ thành chiếc bình hương..."
Hình ảnh Người trầm mặc, bên những gì còn lại của Xuân xưa, sao nghe chạnh lòng đến vậy.
Giờ thì Xuân còn mãi đó, trong sương khói mong manh, trong hồn quê hương, trong ngàn cây, nội cỏ. Xuân còn trong Người. Xuân còn trong HNhu. Còn mãi! Dù, Xuân đã xa lắm rồi.
Bài thơ cảm động quá. Sống lại cả một thời quá khứ vừa hào hùng vừa bi thương của dân tộc. Xuân lại về, HNhu chia sẻ cùng tác giả. Cùng góp chung với tác giả nén trầm hương cho Xuân.
HNhu đọc bài thơ này từ những ngày đầu, nhưng, hông dám chạm tới nó. Như có một thế giới tâm linh mơ hồ ẩn hiện trong HNhu. Và, HNhu sợ. Sợ gì thì hông biết. Có lẽ, HNhu sợ những lời dí dỏm của HNhu sẽ làm tổn thương bài thơ, tổn thương tình thơ của tác giả.
Giờ thì HNhu đã cảm được bài thơ gùi đó.
Hà, nghe như thanh thản!
Last edited by huongnhu; 17-01-2010 at 01:01 PM.
Một cách bình thơ thật nhẹ nhàng và dí dỏm! Bật mí cho HNhu biết là tất cả các bài thơ em đã, đang, sẽ hay chưa bình đều là do một người... post đó là TeacherABC! Ha ha ha...![]()
![]()
Bài dự thi số 06/GK:
ĐỪNG XUÂN
Hình như mưa bụi bay rồi đấy
Xuân của ai và tết của ai
Người đi sắm sửa căng siêu thị
Tôi gỡ cành xuân gõ cửa hoài.
Làm sao cứ phải xuân sang nhỉ
Thà vẫn rằng đông có vội gì
Hôm nay còn một phiên rằm nữa
Níu làm sao được những mùa đi
Đã hết tin nhau từ độ ấy
Tôi nợ thêm em một chữ ngờ
Dân gian hối hả sang năm mới
Xuân cứ trêu ngươi kẻ lỡ đò.
Xuân trước còn em mà mong nhớ
Tết này muốn nhớ chẳng còn em
Thơ xuân giờ viết cho ai đọc
Trăng gác đầu non bóng rớt thềm.
Cành đào chưa kịp thêm hoa nụ
Em đã giày cao với lụa là
Ríu ran nhập đám người đi hội
Tôi nép đông tàn mãi xót xa.
(MS006/GK)
Bài thơ cho HNhu cảm giác nhớ Nguyễn Bính với:
"Hôm qua em đi tỉnh về
Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều."
Nhớ Xuân Qua của Jet Letba:
" Má đỏ xuân em chỉ có thì.
Nhớ buổi xuân nào tiếc phút vui..."
"...Đợi anh má thắm xuân sao lại.
Chỉ sợ nghiêng giành hớt quả mai..."
Cùng nhớ Mưa Xuân của Nguyễn Bính: "Bữa ấy mưa xuân phất phới bay..."
Bài thơ thật nhiều hình ảnh gợi nhớ. Hoài cổ!
Chắc hẳn tác giả đã ngót ngét mấy chục cái xuân xanh gùi. Người hoài cổ là người sắp hoặc đã và đang cổ. Nghe má HNhu nói dzậy đó. Họ song hành cùng thời gian một quãng đường dài. Họ trãi nhiều. Họ có nhiều kỷ niệm. Họ là cả kho vốn sống. Họ tiếc nuối...dzân dzân dzà dzân dzân. Thế nên, họ hoài cổ.
Tác giả hoài cổ. Thơ hoài cổ. Dĩ nhiên là thế gùi.
Điều HNhu muốn nói là ký ức của tác giả thiệt là đẹp. Đẹp như những bài thơ HNhu từng đọc, mà, HNhu đề cập ở trên. Trong cái đẹp ấy, phảng phất nét hiện đại, phảng phất hơi hướm ca dao xưa. Rỏ rồi, tác giả là chiếc gạch nối đây mà.
Chiếc gạch nối giữa xưa với nay. Chiếc gạch nối giữa cũ và mới. Chiếc gạch nối giữa quá khứ với tương lai. Nhưng, nổi bật lên là, chiếc gạch nối giữa đông và xuân.
Nghe sao mà buồn thương chi lạ: "Tôi nép đông tàn mãi xót xa." Hết sức độc đáo về cách dùng từ. Chính vì câu thơ này mà HNhu chọn nó để viết cảm nhận. Nó bắt HNhu phải quay trở lại đọc bài thơ từ đầu. Phải xem tại sao tác giả lại có tâm trạng não nề dường ấy.
Lý do đây:
"Đã hết tin nhau từ độ ấy
Tôi nợ thêm em một chữ ngờ
Dân gian hối hả sang năm mới
Xuân cứ trêu ngươi kẻ lỡ đò."
Bởi thế nên, HNhu có mong xuân thì mong, tác giả ứ có mong. Tác giả giận, tác giả lẫy:
"Xuân trước còn em mà mong nhớ
Tết này muốn nhớ chẳng còn em
Thơ xuân giờ viết cho ai đọc
Trăng gác đầu non bóng rớt thềm.
Cành đào chưa kịp thêm hoa nụ
Em đã giày cao với lụa là
Ríu ran nhập đám người đi hội..."
Hihihi, chợt bật cười. Tác giả cũng con nít ghê đi. Sao, hông như Nguyễn Bính, túm áo cô gái lại mà hỏi, mà chỉ cho ra lẽ...Mà lại, nép vào đông tàn nghiền ngẫm nỗi đau. Nhát thật. Cứ là HNhu thì HNhu phải mần cho thịt ra thịt, xương ra xương.
Nói vậy chứ HNHu hiểu được tác giả mừ. Ai mà níu được lòng người đã quyết ra đi. Thôi thì quay về với thực tại thôi:
"Làm sao cứ phải xuân sang nhỉ
Thà vẫn rằng đông có vội gì
Hôm nay còn một phiên rằm nữa
Níu làm sao được những mùa đi..."
Ừ, thì mùa đi níu sao được. Người đi, cũng thế thôi. ( Cho cưng đi luôn đi.)
Lại lẩm bẩm: Tôi nép đông tàn mãi xót xa.
Bài thơ xuân đẹp và buồn.
HNhu dự đoán của chú...Thỏ.
( Chú Thỏ đa tình nhá. Méc cô!)
Thông thường cái gì trong ngoặc đơn là không quan trọng, có cũng được mà không có cũng được. Nhưng Nhím con sẽ toi về mấy chữ trong ngoặc đơn ấy. Để Hương Nhu nghĩ giúp thì Nhím sạt nghiệp luôn, thậm chí thân cũng chẳng còn.
Nhưng thôi, "Thơ còn chẳng tiếc tiếc gì đến thân". Ha ha ha
Niềm riêng nhưng vẫn thắm tình chung
Mỗi lúc online thấy ấm nồng
Tình em trong mái nhà chung ấy
Vẫn giấu riêng anh một tấm lòng.
http://nguyentuongthuy2012.wordpress.com/