Anh vô tình đánh rơi
Câu thơ nào bỏ ngỏ
Em nhặt lấy vô tình
Đem ép vào nỗi nhớ
Câu thơ còn dang dở
Nên mình xa nhau rồi
Anh tìm hoài không thấy
Tình yêu nào buông rơi.
Anh vô tình đánh rơi
Câu thơ nào bỏ ngỏ
Em nhặt lấy vô tình
Đem ép vào nỗi nhớ
Câu thơ còn dang dở
Nên mình xa nhau rồi
Anh tìm hoài không thấy
Tình yêu nào buông rơi.
Đâu có gì đáng nói
Chỉ là bình thường thôi
Bình thường như hơi thở
Thoảng qua nhau trong đời.
Anh sẽ không viết nữa
Những vần thơ cho em
Những vần thơ dang dở
Để chôn vùi ngủ quên
Anh sẽ không viết nữa
Những dòng thơ cho mình
Nghe đời thôi gõ cửa
Mỗi sớm nào bình minh
Anh sẽ không viết nữa
Những vần thơ yêu thương
Những vần thơ chan chứa
Như buồn vui vô thường
Vì thơ đâu là thực
Khi đôi mình xa nhau
Tất cả thành mộng ảo
Còn chi ngoài nỗi đau
Đâu có gì đáng nói
Chỉ là bình thường thôi
Bình thường như hơi thở
Thoảng qua nhau trong đời.
Có gì đâu
Chỉ một nỗi buồn hôm trước
Theo ta vào cơn say
Có gì đâu
Chỉ một thoáng chua cay
Như men rượu hòa trong ta bất chợt
Có gì đâu
Sao mắt mình lại ướt
Và tâm hồn còn lạc bước nơi nao !
Đâu có gì đáng nói
Chỉ là bình thường thôi
Bình thường như hơi thở
Thoảng qua nhau trong đời.
Sài Gòn hôm nay chợt lạnh
Hiu hiu như đón gió mùa
Nhớ cái rét ngoài quê lắm
Lạnh nhiều mẹ mặc ấm chưa
Con đi suốt cả bốn mùa
Mà mỗi Đông về nhớ rét
Trong này nào có mùa Đông
Nên nỗi nhớ càng da diết
Quê xa cách thêm biền biệt
Nhớ nhung con để trong lòng
Thương mẹ đơn sơ áo mỏng
Một mình gánh cả mùa Đông
Last edited by Sầu lãng tử; 16-01-2010 at 04:36 PM.
Đâu có gì đáng nói
Chỉ là bình thường thôi
Bình thường như hơi thở
Thoảng qua nhau trong đời.
Mấy hôm nay chuyển gió
Mưa phùn giăng khắp trời
Con nhớ hoài ngày đó
Cơn mưa phùn rơi rơi
Mưa giọt đầy giọt vơi
Ướt vai người qua lối
Thương mẹ nặng gánh gồng
Run run về trong tối
Mưa ơi sao quá vội
Để vai mẹ lạnh rồi
Khêu bấc đèn le lói
Thổn thức sầu con rơi
Phương xa giờ mẹ ơi
Còn vẫn thầm nhắc nhủ
Ngoài quê mẹ già rồi
Niềm thương con ấp ủ
Mỗi chiều mưa qua phố
Lại nhớ gánh hàng gầy
Bao yêu thương mẹ gánh
Cả cuộc đời con đây.
Last edited by Sầu lãng tử; 28-01-2010 at 09:33 PM.
Đâu có gì đáng nói
Chỉ là bình thường thôi
Bình thường như hơi thở
Thoảng qua nhau trong đời.
Một ngày đời chợt thấy buồn
Riêng ta về miền hoang lạnh
Một ngày bất chợt hoàng hôn
Còn ta riêng niềm cô quạnh
Một ngày đời thôi sẽ hết
Những cơn đau đớn trong lòng
Một ngày đời xin bước tiếp
Đem tình về với mênh mông
Một ngày xin đời thôi nhé
Cho ta ảo ảnh vô cùng
Một ngày xin người thôi nhé
Yêu thương giờ trút hư không
Một ngày còn ai đơn lẻ
Nhìn ai còn mãi đi tìm
Để một đời xin lặng lẽ
Dấu chân khuất nẻo vào tim
Còn một ngày nào cho em
Bước chân rã rời lối cũ
Còn một ngày nào cho ta
Yêu thương vỡ òa quá khứ
Thôi thế không còn chi nữa
Xin đời quay bước mà đi!
Last edited by Sầu lãng tử; 28-01-2010 at 10:39 AM.
Đâu có gì đáng nói
Chỉ là bình thường thôi
Bình thường như hơi thở
Thoảng qua nhau trong đời.
Tìm nhau cả cuộc đời
Mà sao tìm không nổi
Tìm nhau suốt tháng năm
Sao càng xa tay với
Biết rằng đời quá vội
Lòng chưa vơi nỗi sầu
Biết rằng tình muôn lối
Sao mãi còn tìm nhau
Đâu có gì đáng nói
Chỉ là bình thường thôi
Bình thường như hơi thở
Thoảng qua nhau trong đời.
Ôi sao mê mải
Những ngọt với ngào
Những giăng với sao
Ngất ngây chăn gối
Nghe lòng bối rối
Tan cả tâm hồn
Rạo rực bồn chồn
Chao ôi tình ái
Phải là bùa ngải
Đắm say tháng ngày
Phải là điên dại
Xiết ghì vòng tay
Nhưng nào có hay
Rã rời thân xác
Khi vừa rời tay
Người theo người khác
Chỉ còn trống hoác
Sâu thẳm chôn vùi
Vết thương rớm máu
Bao giờ cho nguôi.
Đâu có gì đáng nói
Chỉ là bình thường thôi
Bình thường như hơi thở
Thoảng qua nhau trong đời.
Tặng người tôi yêu quý!
Trách người tôi yêu quý!
Yêu ư, nào phải đâu.
Chỉ là những câu lừa dối
Em nhỏ bé, em dại khờ, em yếu đuối
Anh đam mê, anh tội lỗi, anh vô tình.
Sẽ còn gì khi tàn ánh bình minh
Em đối diện với một mình lạnh lẽo
Vòng tay ấm anh trao ai khuất nẻo
Em nào có biết đâu.
Sẽ chỉ riêng mình em những niềm đau
Anh đã có hạnh phúc nào đón đợi
Em đau khổ, em muộn phiền, em bối rối
Nhận ra anh... hạnh phúc hóa mây trời
Đâu có gì đáng nói
Chỉ là bình thường thôi
Bình thường như hơi thở
Thoảng qua nhau trong đời.