Có phải là hạnh phúc ko khi mình cũng đã gặp được một người đàn ông như thế?
"Anh yêu em như em vẫn vậy!"
Đôi chân xấu xí, nước da đen sạm ko son phấn, đôi bàn tay thôi kệch...anh vẫn nói rằng em đẹp nhất trần gian!^^!
Với tất cả những người đàn ông khác em phải dấu diếm những khuyết điểm của mình! Nhưng với riêng anh, bên cạnh anh mọi lúc mọi nơi em đều cảm thấy tự tin ko phải che đậy bất cứ điều gì....đó có phải là hạnh phúc của em?
P/s: Đang ngồi thơ thẩn đọc được bài viết này của Ana tự nhiên ngồi cười một mình và thấy vui lạ! Thank Ana nhiều nha!