Bài 1 đến 3/3

Chủ đề: Tôi đã bắt đầu biết... nói dối

  1. #1
    Gold Member PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket Anna's Avatar
    Ngày gia nhập
    Jul 2009
    Bài viết
    1.101
    Thanks
    851
    Thanked 496 Times in 200 Posts

    Default Tôi đã bắt đầu biết... nói dối

    Thủa nhỏ, tôi được dậy rằng phải sống trung thực, không dối trá với bản thân mình và tất cả mọi người vì đó là con đường sáng duy nhất của kiếp người. Khi đó, tôi chưa hiểu thực sự thế nào là trung thực, thế nào là dối trá mà chỉ biết rằng những hành động nào của tôi làm vừa lòng người lớn, được khen là ngoan ngoãn thì đấy là những hành động trung thực. Nhưng đến một hôm, tôi đã biết sự thật trong những lời khen ấy. Tôi bắt đầu biết nói dối - những lời nói dối chân thành nhất của đời mình.
    Tôi có người bạn quanh năm lênh đênh trên con tầu nhỏ, đã cũ, đi câu mực, đánh cá trên biển, vài tháng mới trở lại đất liền vài ngày. Một lần, anh đi biển và thời tiết thay đổi đột ngột khiến biển động dữ dội. Nhà anh chỉ còn một người mẹ già ốm yếu. Vì quá lo lắng cho con trai, bệnh tim tái phát khiến bà phải vào viện trong tình trạng hôn mê. Khi đó, gió bão gào thét dữ dội. Các bác sĩ chuẩn đoán và quyết định phải mổ ngay nhưng họ không thể tiến hành trong khi bà mẹ lâm vào tình trạng hôn mê, suy kiệt tinh thần hoàn toàn.
    Trong những đoạn tỉnh táo ngắn ngủi, bà chỉ thều thào hỏi là bão đã tan chưa, con trai bà đã về chưa. Khi đó có một người làng lên cho biết rằng đã tìm thấy những mảnh... vỡ của con tầu nhà bà dạt vào bờ biển. Bà hỏi các bác sĩ, không ai trả lời bà. Tôi đứng ở đó và thật rồ dại khi trung thực kể cho bà nghe rằng con bão còn khủng khiếp lắm, kéo dài vài ngày nữa mới thôi, con tầu đã bị vỡ, sóng xô vài mảnh vào bờ, con trai bà (bạn thân của tôi) không biết số phận đang đẩy đưa thế nào?
    Các bác sĩ không kịp cản tôi nói. Câu chuyện tôi vừa kể đã đánh gục những sức lực yếu ớt cuối cùng của bà. Bà nấc nhẹ và thiếp đi. Bác sĩ bó tay. Tôi tình cờ phạm phải một tội ghê gớm mà suốt đời tôi không tha thứ nổi cho mình. Sau khi bão tan, người bạn tôi sống sót trở về do được một chiếc tầu khác cứu. Anh không trách tôi mà chỉ gục bên mộ mẹ khóc nức nở. Sự "trung thực" ngu ngốc đã vô tình khiến tôi phạm phải một sai lầm khủng khiếp như vậy.
    Trong truyện ngắn nổi danh "Chiếc lá cuối cùng" của O. Henrry, một bệnh nhân tin chắc mình sẽ chết. Cô đếm từng chiếc lá rụng của tán cây ngoài cửa sổ và tin rằng đó là chiếc "đồng hồ" số phận của cô. Khi chiếc lá cuối cùng rơi xuống, cô sẽ chết. Nhưng chiếc lá cuối cùng không bao giờ rụng xuống. Cô gái bình phục, sống khoẻ mạnh và không biết rằng, chiếc lá cuối cùng đó chỉ là một chiếc lá "giả" do một hoạ sĩ muốn cứu cô vẽ lên vòm cây trơ trụi.
    Như vậy sự thật không phải được nhìn thấy bằng mắt, được cảm nhận bằng tri thức... Nếu như tôi không kể về cơn bão tôi thấy, mảnh ván tầu vỡ tôi được nghe thì có lẽ người mẹ ốm yếu ấy không chết. Nếu như không có chiếc lá "giả" kia thì cô gái sẽ chết vì bệnh tật và vì tuỵêt vọng. Sự thật trong đời sống con người phải đồng nghĩa với tình yêu nữa. Chỉ có điều gì cứu giúp con người, làm cho con người mạnh mẽ lên, hướng con người về ánh sáng... điều đó mới gọi là sự thật.
    Còn tất cả những hành động nào, lời nói nào cho dù đúng với mắt mình nhìn thấy, tai mình nghe thấy, tri thức của mình hiểu thấy nhưng chúng là khiến cho người khác, hoặc cho chính mình lâm vào cảnh tuyệt vọng hơn, mất đi niềm tin cuộc sống, mất đi sức mạnh tinh thần dẫn đến việc huỷ hoại đời sống... thì đều không phải sự trung thực. Nếu chúng là sự thật, đó là sự thật của Quỷ tàn nhẫn không biết yêu thương con người.!
    Trong cuộc sống của chúng ta, giữa sự thật của Tình yêu và sự thật của Quỷ luôn luôn xáo trộn, mập mờ. Một lời nói dối trong "tình yêu" có thể cứu người và một lời nói thật phũ phàng có thể giết người. Tất nhiên chúng ta sẽ chọn để nói lời nói dối chân chính. Tuy vậy để phân biệt rõ ràng khoảng cách giữa những lời nói này cũng là một điều khó khăn và tuỳ thuộc vào từng hoàn cảnh đặc biệt. Bạn có biết nói dối thế nào để lời nói dối ấy là lời nói dối chân thành, chứa đầy tình yêu con người không?
    Đơn giản thôi. Bạn hãy giữ lấy một trái tim tha thiết với cuộc đời và đồng loại.
    Khát khao bay giữa bầu trời. Nếu có kiếp sau...chỉ xin làm cơn Gió, lang bạt đó đây...

  2. #2
    Silver Member PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    1.870
    Thanks
    3.084
    Thanked 2.095 Times in 433 Posts

    Default Ðề: Tôi đã bắt đầu biết... nói dối

    Ngày còn bé cũng rất ngu ngơ khi gặp phải những tình huống như vậy! Sức ảnh hưởng của sự Giáo dục luôn đè nặng khi mình không muốn nói thật! Đó luôn là điều mà một gia đình tốt răn dạy con cái. Tránh xa sự dối trá và dám nhận trách nhiệm.

    Tuy nhiên cuộc sống thì muôn hình muôn vẻ. Không có qui luật nhất định và bất biến. Có những điều đúng trong mọi trường hợp nhưng nhất định sẽ sai khi ở vào một tình thế đặc biệt.

    Nhận thức của mỗi người cũng khác nhau và mức độ hiểu cũng khác nhau. Điều trước tiên là nhìn nhận được: Đúng , Sai. Sau đó thì tùy vào chữ Ngộ. Lúc nào thấy sai mà vẫn phải làm hay khi biết đúng mà vẫn phải ngoảnh mặt làm ngơ thì chúng ta đã nâng lên bậc thứ hai.

    Với bậc thứ ba: Có khả năng diễn thuyết, có lí luận chặt chẽ ,thuyết phục để hướng người khác làm theo ý mình. Loại này bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích và cũng chia làm hai loại người :tốt, xấu.

    Những người chưa từng trải, khăng khăng bảo lưu ý kiến đôi khi phản ứng thái quá trong cuộc sống đa phần là người tốt. Nhưng với kiểu cách như vậy dễ bị lợi dụng khi gặp loại người cơ hội !
    Ta già chưa nhỉ em ơi?
    Để thơ hon hỏn vay đời nỗi đau.

  3. #3
    Gold Member PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket OA _ NỮ's Avatar
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    4.994
    Thanks
    4.403
    Thanked 9.333 Times in 1.852 Posts

    Default Ðề: Tôi đã bắt đầu biết... nói dối

    Trẻ con ở này được giáo dục rất tự giác về mọi mặt, nên luôn luôn phân biệt trắng là trắng, đen là đen. Yes or no...Nên họ ko uyển chuyển để hiểu rằng có những đều nói dối lại mang lại hạnh phúc cho người khác.
    Có trường hợp dở khóc dở cười trong gia đình ON.

    ON bị tai nạn xe hơi, bs trung lập thường đến tận nhà để thăm hỏi bệnh tình mình đã khá chưa...On nói là chỉ đỡ 5/10...BS mang máy đo sức khoẻ của mình mang được nặng cỡ bào nhiêu. Sau đó he kết luận ON chỉ có khả năng nhắc được đồ vật năng khoảng 2 kg...Con trai ON ở ngoài nói cái máy này ko chính xác, My mom có thể cầm hai tay 2 bao gạo 10 kg đi bộ từ chợ về ...

    Ối giời ơi. BS cũng quê mà ON cũng quê...

    Có những khi ai gọi phone đến hẹn hò, ON từ chối trong phone và bịa ra là đi chơi với con cái, Hai trẻ con cứ ở ngoài cười khúc khích nói Mom lyer...Hư quá...

    Có những khi hỏi trẻ con nhiều chuyện,hay chúng nó lầm lỗi ko muốn nói sự thật thì trẻ con thường chọn cách im lặng chứ cũng ko bao giờ nói dối mẹ...

    Đôi khi lo lắng ko biết sau này lớn lên, trẻ con chắc sẽ bị thiệt thòi nhiều...Nếu cứ rất nguyên tắc trong mọi trường hợp.
    Que Sera, Sera. Whatever will be, will be
    The future's not ours, to see
    Que Sera, Sera

Posting Permissions

  • Bạn không thể tạo chủ đề mới
  • Bạn không thể trả lời
  • Bạn không thể dùng tập tin đính kèm
  • Bạn không thể hiệu chỉnh bài
  •