Nụ hôn đầu tiên em gởi anh
Như làn gió thoảng nhẹ hương chanh
Tay nắm chặt tay tình vẫn mở
Anh về ngây ngất mộng qua nhanh
Em hoạ tình yêu một nét chì
Chọn màu gì cũng sợ phai đi
Thế nên chẳng chọn màu chi hết
Chẳng ước mong - không rạn vỡ gì...
Có phải tình yêu trong em là loài hoa bất tử
Dẫu thu qua đông phủ, vẫn kiên cường chẳng tơi tả cánh tình yêu
Truyền thuyết ngày xưa, mang mác gợi bao điều
Nghe day dứt trong lòng, chợt xốn xang trong mắt
Nỗi đau nào thắt chặt, nghẹn ngào bất tử một tình yêu
Hay em là Anna Karenina, qua ngòi bút Lev Tolstoy miêu tả
Cố vẫy vùng thoát ra những định kiến hằng hà trong xã hội
Bàng bạc một bức tranh với nhập nhằng sáng tối
Không gian một khối vẫn mịt mù tìm kiếm ngọn nguồn yêu?
Ta già chưa nhỉ em ơi?
Để thơ hon hỏn vay đời nỗi đau.
Vẫn biết yêu em là có tội
Nhưng sao tình vẫn sóng lội qua tim
Vẫn biết đời mòn mỏi cánh chim
Nhưng sao biển vẫn cuộn trào đầu bạc
Vẫn biết yêu lổi lầm qua nốt nhạc
Nhưng sao đàn buông lấn át xốn xang
Vẫn biết đời nguồn ngọn suối ngỡ ngàng
Nhưng sao nước vẫn cuốn tràn thinh lặng
Lang thang chân bước vô tình
Bạc phơ vó ngựa, rập rình ánh sao
DỰA VAI ANH MÀ KHÓC.
Có cánh hoa nào mà không tàn úa?
Có hạnh phúc nào sẽ chẳng hư hao?
Có cuộc đời nào không xuống thấp lên cao?
Có môi nào chưa rung vì tiếng nấc?
Có những khoảng cách dù gần trong gang tấc
Vẫn hình như trăm ngàn dặm xa xôi
...Và có những chiều em cảm thấy đơn côi
Hãy về đây, dựa vai anh mà khóc
Kể cho anh nghe chuyện đời gai góc
Chia bớt cho anh cảm giác xót xa
Vì anh suốt đời là một sân ga
Đón nhận buồn vui con tàu em chở đến
Dù có một ngày con tàu em thay bến
Sân ga này cũng vẫn sẽ còn đây.
...Và khi nào sầu nặng dáng em gầy
Hãy trở lại, dựa vai anh mà khóc
Than thở với anh rằng người đời lừa lọc
Sớt bớt cho anh nỗi khổ bị dối gian
Anh sẽ vỗ về "Dù mất cả trần gian
Em luôn có bờ vai anh để khóc
Em không bao giờ lẻ loi cô độc
Em không bao giờ thiếu một bờ vai
Em không bao giờ thiếu một vòng tay
Khóc đi em, dựa vai anh mà khóc!
Có thể một ngày mình sẽ xa nhau ...
Bởi vì Anh? vì Em? hay vì ai đó?
Những dấu hỏi tình yêu vẫn muôn đời bỏ ngỏ
Tìm đâu câu trả lời!
Có thể một ngày mình sẽ xa rời...
Để lời hứa xưa rơi vào nơi quên lãng
Chỉ còn một người trong bóng chiều nhập nhoạng
Choáng váng nỗi đau
Có thể một ngày.... mình không còn là của nhau
Ánh mắt cũ rồi cũng thành xa lạ
Thời gian cứ trôi mà dòng đời hối hả
Cả nỗi đợi chờ có thể sẽ quên đi
Có thể một ngày... cộng hết nỗi chia ly
Cũng chẳng đủ để hoà thành nước mắt
Cái nắm tay từng một thời rất chặt
Vậy mà rời nhau hờ hững thở dài !
Có thể một ngày ...có thể lắm ngày mai
Nhưng điều đó mãi chỉ là "có thể"
Khi chúng mình đủ niềm tin hơn thế
Sẽ làm nên điều" không thể" trong đời.
(St)