Một ngày đẹp trời, Trang Tử dẫn học trò đi chơi ở trong núi. Thấy một cây cổ thụ sum suê, cành lá rườm rà, lại có 1 người đốn gỗ chống búa đứng bên ngắm nghĩa mãi mà không chặt.
Trang Tử hỏi:
- Sao ông không đốn cây này thế?
Người đốn gỗ đáp:
- Cây này trông to lớn thế, nhưng mà gỗ xấu không dùng được việc!
Trang Tử quay lại bảo đám học trò:
- Cây này chỉ vì không ra gì mà sống lâu được mãi!
Ra khỏi núi, Trang Tử dắt trò vào chơi nhà một người đồng hương. Chủ nhà vui mừng, bảo người nhà bắt con chim nhạn ra làm thịt.
Người nhà hỏi:
- Một con gáy được, một con không gáy được. Vậy làm thịt con nào?
Chủ bảo:
- Làm con không gáy!
Trò nghe vậy hết sức ngạc nhiên, ngơ ngác nói:
- Thưa thầy: Cây ở núi vì bất tài mà được sống lâu. Chim nhạn ở nhà chủ vì bất tài mà bị giết chết. Một đằng không dùng được thì sống một đằng không dùng được lại chết là cớ làm sao?
Thầy thủng thẳng đáp:
- Muốn sống yên ổn, hãy đứng vào khoảng giữa của tài và bất tài. Như vậy thì tránh được tai nạn, song cũng chưa phải là kế vẹn toàn!
Muốn được vẹn toàn, thì phải làm cho thiên hạ lâm vào cảnh u minh, không phân biệt được ta có tài hay là bất tài. Phải có lúc lên, lúc xuống, lúc mạnh lúc nhu, lúc ngã chỗ này lúc nghiêng về chỗ nọ. Làm như vậy, thì chẳng những được sự mến mộ của thế nhân, mà không khéo lại được thiên hạ trao quyền cho thêm nữa!