Ngày xưa, xưa thật là xưa, khi bóng đêm chiếm toàn bộ trái đất, bóng đêm tự cho mình là độc tôn, là duy nhất. Thời gian dần trôi, bên cạnh bóng đêm còn có ánh sáng mặt trời, ánh sáng của những vì sao le lói. Bóng đêm bây giờ không là duy nhất nữa. Phải chia sẻ khoảng không gian sống cho một kẻ có tên là ánh sáng .


Thế là bóng đêm rất ghét ánh sáng , ghét nhiều đến nỗi , bóng đêm chẳng thèm để ý đến ánh sáng nữa. Hễ đâu có ánh sáng thì bóng đêm quay lưng đi, chẳng cần nhìn làm gì, chẳng cần tiếp xúc với cái luồng sáng chói chang ấy.


Bóng đêm là thế, có gì đó cô độc và lạnh lùng, vì muôn loài bây giờ chỉ thích ánh sáng thôi. Muôn loài vui chơi, đùa giỡn, sinh hoạt và lao động cùng ánh sáng. Còn khi bóng đêm đến, muôn loài chỉ muốn ngủ hoặc ngồi nhìn ngắm mà chẳng hề vui đùa với Bóng đêm. Thế là đêm thật buồn, thật cô độc và lạnh lẽo. Từ khi ánh sáng xuất hiện, bóng đêm ghét ánh sáng, hận ánh sáng, giờ đây bóng đêm tuyệt giao với ánh sáng và cũng chả thèm muôn loài. Mặc kệ, bóng đêm một mình lặng lẽ và lòng đầy uất hận …


Một ngày mưa, khi ánh sáng bắt đầu le lói, cho đến khi tàn hẳn, thì mưa vẫn cứ rơi rơi hoài, chả hiểu nứơc đâu mà lắm thế. Đợi khi ánh sáng khuất xa, bóng đêm bứơc ra trong màn mưa đêm ảm đạm như thế, loanh quanh phủ đầy vạn vật, đột nhiên bóng đêm nghe tiếng khóc của một đứa trẻ …
Bóng đêm chẳng quan tâm, ừ thì thế nào đứa bé ấy cũng đang khóc vì đang sợ bóng đêm đó sao. Cũng có thể nó khóc vì ánh sáng bỏ đi đấy, vì cả cơn mưa hôm nay. Bóng đêm lầm lì ngắm nhìn đứa bé đang ngồi khóc ấy, sao mà đứa trẻ ấy cô độc thế nhỉ, đêm tối mà khóc thì chắc đi lạc rồi, chắc vì cả lạnh nữa, đêm thì bao giờ cũng lạnh mà. Mãi suy nghĩ vẩn vơ về đứa bé, bóng đêm không biết đứa bé đang nhìn mình chăm chăm. Đây là lần đầu tiên có người dám nhìn bóng đêm, làm sao mà nhìn thấy được, làm sao nhìn khi xung quanh bóng đêm chỉ đặc một màu đen đáng sợ. Bóng đêm quát “không sợ đêm tối sao mà nhìn ta, ngươi đang khóc vì ánh sáng bỏ ngươi lại đúng không? vì luyến tiếc đúng không?”


Đứa bé vẫn khóc, nhưng cố gắng nói rằng: “bóng đêm chẳng đáng sợ đâu, mà cũng chẳng khóc vì ánh sáng, bé ghét ánh sáng nên bé mới khóc thế này, sao đêm tối không dài mãi ra, sao bóng đêm không là vĩnh viễn, bé khóc vì đêm tối mưa tuôn và chẳng muốn về nhà, vì muốn ngồi mãi với bóng đêm thế này! Để khóc thoải mái hơn”, rồi chợt đứa bé la lớn.


Ồ, đứa bé đang chảy máu, chắc mưa tuôn xát vào vết thương ..bóng đen mủi lòng, bé thế kia mà sao nói thích đêm tối, lạ không. Có ai thích bóng đêm bao giờ ?


Bóng đêm đến bên cạnh đứa bé, nhìn vết thương, nhìn giọt nứơc mắt nhỏ nhoi giữa màn mưa lạnh. Ôm đứa bé vào lòng, bóng đêm im lặng.


Đứa bé bắt đầu thút thít và nói: “Con không muốn trời sáng, vì không muốn mọi người nhìn thấy vết thương trên người con, con ghét ánh sáng vì ánh sáng làm mọi người chê cười con, trong ánh sáng con phải không được khóc, khóc thì bị cho là đáng xấu hổ. Trong ánh sáng con fải sống mạnh mẽ nhưng con chỉ là đứa trẻ … chẳng có điều gì của ánh sáng làm con vui cả. Trong ánh sáng người ta sẽ dễ dàng biết con để gieo vào con những vết thương lớn nhỏ, và vì thế, mẹ sẽ nhìn thấy, mẹ sẽ đau lòng.”


À, bóng đêm hiểu rồi, ánh sáng làm lòng đứa bé cơ cực, nên nó cần đêm tối để giấu mình. Khi bị tổn thương thì nó trốn vào 1 góc thật kín, thật tối, để không ai biết, không ai nhìn thấy, và dùng bóng đêm để an ủi sự yếu đuối của chính mình. Mà bóng đêm cũng từng như thế, đứa bé khóc mãi thế này, đêm tối lạnh lắm, vết thương sẽ đau hơn … lần đầu tiên bóng đêm nhớ đến ánh sáng. Muốn ánh sáng đến mau để đưa đứa trẻ này về, soi đường về, soi rõ vết thương để mẹ chăm sóc.
Bóng đêm dùng hết sức làm cho màn đêm dịu dàng hơn, để đứa trẻ nằm ngủ … rồi dùng cái cell phone mà ánh sáng cho (ánh sáng bảo có lúc ngủ quên thì gọi dậy, hoặc tiện liên lạc, bóng đêm mà thèm gì cái cell phòne, nhưng giờ là lúc cần thiết)


- „Alô - ánh sáng - đừng ngủ nữa, đến ngay với bóng đêm!“


Quái lạ thật, lần đầu tiên nghe giọng bóng đêm, gì mà dịu dàng thế, mà hiền nữa, đâu như ánh sáng, hay bị nói rằng giọng dở tệ, thì giọng ánh sáng buổi sáng phải khác buổi trưa, khác buổi chiều chứ đêm thì có một buổi thôi mà.

Ánh sáng vội đến, mang luồng sáng le lói đến cạnh đứa bé , một chút ấm áp, xua cơn mưa kì quặc. Đứa bé khẽ co mình ngủ tiếp.


Bóng đêm nhìn ánh sáng và nói “hãy soi đường cho đứa bé về với mẹ, soi cho vết thương chảy máu kia khô lại và liền sẹo”


Rồi bóng đêm bỏ đi, ánh sáng nói theo: là đứa trẻ thì được quyền có sự che chở, muôn loài vạn vật cũng thế. Đừng vì mình là bóng đêm, không ai trông thấy mà tưởng mình ko cần che chở, hãy gọi cho ánh sáng khi đêm quá dài và lòng trống rỗng, ai cũng yêu bóng đêm cả, vì chỉ có đêm tối ngưòi ta mới biết yêu quí nhau hơn, đêm tối là nguồn của yêu thương. Con người ai cũng có một góc tối nào đó trong lòng mình, chính nơi này người ta biết làm sống lại những niềm vui của cuộc đời.


„Chẳng bao giờ bóng đêm cô độc cả, biết không?“


Bóng đêm khóc, khóc vì lẽ gì thì chỉ có ánh sáng biết mà thôi, những giọt nứơc mắt ấy long lanh trong nắng sớm, (bây giờ nó có tên là những giọt sương đêm)


Buổi sớm ấy chung quanh đứa trẻ là những hạt sương đêm lấp lánh, ánh sáng khẽ khàng hôn nhẹ, lau khô những giọt nước mắt của bóng đêm.


Và ngày nào cũng thế, hễ bóng đêm buồn và muốn khóc, ánh sáng sẽ lau khô những giọt nước mắt ấy. Và bóng đêm không còn cô đơn nữa.

“Có những câu chuyện là ước mơ của chính người kể, và ai cũng mong muốn sau đêm tối ta sẽ được an ủi, yêu thương vào ngày mai. Nếu muốn được an ủi, yêu thương hãy sống chân thành với cảm xúc của chính mình bạn nhé „