Chương 4
Tòa nhà quốc hội Mỹ nằm uy nghi ở cuối phía đông của National Mall, trên một vùng đất rộng bằng phẳng, nơi mà nhà quy hoạch thành phố - Pierre L'Efant miêu tả như một bệ chờ cho tựợng đài. Móng của Tòa nhà quốc hội 750 feet chiều dài và 350 feet chiều sâu. Tổng dịch tích mặt sàn lên đến 16 mẫu Anh chia thành 541 phòng tuyệt đẹp. Những kiến thức tân cổ điển được thiết kể tỉ mĩ gợi nhắc lối kiến trúc uy nghiêm của người La Mã cổ mà những lý tưởng của họ đã truyền cảm hứng cho những người sáng lập ra nước Mỹ về việc xây dựng luật pháp và văn hoá cho một nền cộng hoà mới.
Các trạm kiểm soát an ninh mới dành cho du khách vào tham quan Toà nhà quốc hội được đặt sâu bên trong trung tâm quan sát khách du lịch ngầm bên dưới lớp kính hào nhoáng tạo nên mái vòm toà nhà quốc hội.
Nhân viên an ninh mới Alfonso Nuñez cẩn trọng quan sát gã đàn ông đang đi qua trạm kiểm tra của mình. Đầu gã trọc lóc và gã đã đi lòng vòng dọc theo hành lang lối vào, chờ nói chuyện xong trên điện thoại trước khi bước vào cổng kiểm tra.
Tay phải của gã được nẹp cố định và ga đi khập khiễng. Gã măc áo chòang quân đội rách nát, và với cái đầu trọc khiến Nuñez nghĩ hắn ta là quân nhân. Những người đã từng phục vụ trong quân đội Mỹ nằm trong số những khách du lịch thường xuyên tới Washington.
“Chúc ngài buổi tối tốt lành” Nuñez nói, anh làm theo đúng qui định đối với những người đàn ông một mình vào tham quan nhà Quốc hội
“Xin chào” người khách trả lời, liếc mắt nhìn những lối vào gần như bỏ ngỏ, "Một tối yên tĩnh nhỉ."
“Có một trận tranh vé vớt giải NFC ( National Football Conference: giải bóng bầu dục Mỹ)
Nuñez trả lời "Tối nay mọi người ở nhà xem trận đấu của đội Redkins" và anh cũng ước gì mình cũng được thế nhưng đây là tháng đầu tiên anh nhận việc và đây lại là một công việc khó nhằn. "Làm ơn đặt những vật dụng kim loại vào khay kia."
Người hành khách đưa cánh tay nguyên vẹn của mình mò mẫm chiếc túi áo khoác của mình.Nuñez quan sát kỹ lưỡng. Bản năng của con người là tạo ra những ngoại lệ đối với người bị thương hay tàn tật, nhưng đó cũng là bản năng mà Nunez được dạy phải vứt bỏ.
Nuñez chờ vị khách kia lôi những thứ trong túi ra, nào là tiền xu lẻ, chìa khóa, và hai cái điện thọai. “Bong gân à?” Nuñez hỏi, mắt hướng nhìn cánh tay bị thương của gã. Một bên tay được băng bó cẩn thận với lọai băng khá dày.
Người hành khách đầu trọc gật đầu “Té trên băng. Tuần trước. Đau kinh”
“Tôi rất lấy làm tiếc. Đi qua máy nào”
Người hành khách đi qua máy quét kim lọai thì máy kêu lên báo động.
Hắn cau mặt “Tôi biết trước rồi mà. Tôi đeo một chiếc nhẫn nhưng vì tay sưng phù nên bác sĩ đành phải băng bó mà không lấy nó ra”
“Không sao” Nuñez nói “Tôi sẽ dùng máy quét tay”
Nuñez bật máy quét tay lên và quét cánh tay bó bột của hắn. Mà dĩ nhiên là chiếc máy kêu lên ở ngón tay đeo nhẫn của hắn. Anh đưa máy quét khắp từng milimét bàn tay của hắn. Anh biết rằng như thế là quá cẩn trọng nhưng có lẽ người quản lý đang quan sát anh ở đài quan sát và tất nhiên anh không muốn mất việc ở đây vì anh cần nó. Cẩn thận vẫn tốt hơn.
Hắn rên lên đau đớn.
“Xin lỗi”
“Không sao, tôi ổn” hắn nói “Nhưng anh đâu cần quá cẩn thận những ngày này nhĩ?”
“Phải cẩn thận trước mọi thứ” Nuñez thích người khách này. Bản năng con người, đối với người Mỹ trước hết là chống khủng bố. Và sự thật đã được kiểm chứng là trực giác con người là một thứ máy dò nguy hiểm chính xác hơn tất cả các hộp số điện tử trên thế giới - như một trong những cuốn sách tham khảo về vấn đề an ninh của chính người Mỹ đã gọi tên - đó là món quà của sự sợ hãi.
Trong trường hợp này,bản năng của Nuñez báo động một hiểm hoạ nào khiến anh phải sợ hãi. Điều duy nhất làm anh bối rối là họ đang đứng khá gần nhau, cái nhìn trực diện làm anh có cảm giác vị khách này hoặc là đang hóa trang hoặc vừa mới đi ra khỏi phòng tắm nắng nhân tạo. Kệ, đâu ai thích nhìn bộ dạng trắng xanh của mình vào mùa đông cơ chứ.
“Ngài có thể qua” Nuñez nói, sau khi kiểm tra xong và tắt máy quét
“Cảm ơn” Gã bắt đầu lấy lại đồ của mình trên khay.
Trong khi hắn làm thế, Nuñez để ý thấy rằng hắn có hai hình xăm trên hai ngón tay lòi ra khỏi lớp gạc. Có một hình vượng niệm ở đầu ngón trỏ và một ngôi sao ở đầu ngón cái. Có vẻ như ai cũng muốn có một hình xăm, Nuñez nghĩ, phải đau lắm mới làm được như vậy.
“Cái đó có đau không?”
Gã nhìn xuống ngón tay mình và cười “Không đau như anh tưởng đâu”
“Hên nhé” Nuñez nói “Của tôi rất đau. Tôi xăm hình một nàng tiên cá sau lưng khi đi trại huấn luyện lính.”
“Một nàng tiên cá?” Hắn cười khúc khích.
“Đúng thế” Nuñez nói ngượng ngùng 'Thời tuổi trẻ nông nổi ấy mà”
“Tôi cũng như anh” hắn nói “Tôi cũng là do tuổi trẻ mà ra. Giờ đây thì ngày nào cũng thức dậy với “cô ấy” kề bên mỗi buổi sáng”
Cà hai cùng cười khi gã bước vào.
Trò con nít, Mal’akh nghĩ khi đi ngang qua Nuñez, thẳng tới cầu thang vào tòa nhà Quốc Hội. Đi vào dễ hơn là hắn nghĩ.Điệu bộ khập khiễng và cái bụng phệ tự tạo giúp hắn dấu đi hình thể thật, trong khi lớp hoá trang trên khuôn mặt và bàn tay che đi những hình xăm vằn vện trên người hắn. Tuy nhiên, thiên tài là ở chỗ, dải dây cố định đã giúp gã giấu đi thứ hắn muốn mang vào trong toà nhà.
Một món quà cho một người giúp ta có được thứ ta đang tìm kiếm.