Chương 1
Thang Otis đang chạy theo trục nam của tháp Eiffel giờ đã chật ních khách du lịch. Trong cái thang chật chội đó, một doanh nhân giản dị đang nhìn cậu bé kế bên. "Trông con xanh lắm. Tốt nhất con nên nhìn xuống dưới đi”
“Con ổn mà....” cậu bé trả lời, cố gắng vượt qua sự sợ hãi của chính cậu. “Con sẽ dời thang máy ở tầng kế tiếp” Mình không thở được
Người doanh nhân lại cúi xuống gần cậu “Cha nghĩ là con sẽ vượt qua được nỗi sợ hãi của mình thôi.” rồi ông ấy âu yếm vuốt má cậu.
Cậu bé cảm thấy xấu hổ vì làm cha thất vọng, nhưng cậu không thể làm ngơ trước những tiếng ong ong bên tai cậu. Mình không thở được, phải thóat khỏi cái hộp ngột ngạt này .
Nhân viện vận hành thang máy đang nói gì đó nhằm trấn tĩnh mọi người rằng mọi chuyện sẽ ổn cả. Xa xa dưới chân họ, những ngóc ngách của thành phố Paris trải dài ra mọi hướng.Gần tới rồi, cậu bé tự nhủ, nghển cổ lên nhìn nóc thang máy. Cố lên nào.
Càng lên đến đỉnh, thang máy dường như co rút lại, chật hẹp lại giống như một đường hầm chật chội và dựng đứng.
“Cha, con không nghĩ....”
Đột nhiên một âm thanh khô khốc vang lên từ phía trên. Buồng thang máy đột ngột giật mạnh, nghiêng hẳn về một bên.Những sợi dây cáp bắt đầu quấn quanh hộp thang máy giống như những con rắn . Cậu bé nhào tới bên cha mình.
“Cha!”
Mắt hai cha con đã giao nhau trong một giây đầy kinh hãi.
Rồi tất cả bỗng dưng biết mất.
Robert Langdon bật dậy trên chiếc ghê da êm ái của mình, hỏang hốt tỉnh dậy sau cơn mê. Ông đang ngồi trong cabin rộng lớn của chiếc phản lực Falcon 2000EX xóc lên do đi qua vùng thời tiết xấu. Đằng sau, động cơ đôi Pratt & Whitney đang rên lên đều đều.\
“Ngài Langdon?” Tiếng máy bộ đàm vang lên “chúng ta đã tới”
Langdon ngồi thẳng dậy, bỏ giáo án của mình vào cặp. Ông đã đi nửa đường đến tham dự buổi nghệ thuật tượng hình Masonic trước khi đầu óc ông chìm trong giấc mơ. Ông nghi ngờ việc ông mơ thấy người cha quá cô là do lời mời của cố vấn viên đã từng làm việc lâu năm với ông - Peter Solomon
Đó là một người nữa mình không muốn làm buồn lòng.
Một nhà hảo tâm, một nhà sử học, một nhà khoa học vặn năng 58 tuổi đã dìu dắt Langdon gần 30 năm trước, nói về nhiều mặt đã bù đắp lại khoảng trống mà cha Langdon đã để lại. Mặc dù Solomon xuất thân từ một dòng họ quyền quý và sở hữu lượng tài sản đồ sộ, Langdon thấy được lòng nhân ái và ấm áp từ đôi mắt xám nhạt của ông.
Bên ngòai cửa sổ, mặt trời đã lặn, nhưng Langdon vẫn có thể thấy cái hình dáng mảnh khảnh của đài tưởng niệm lớn nhất thế giới, vươn lên khỏi đường chân trời giống như chiếc kim của chiếc đồng hồ mặt trời thời xa xưa. Đài tưởng niệm gồm 555 bậc bằng cẩm thạch trở thành biểu tượng của một quốc gia. Xung quanh toà tháp là những khối hình học được thiết kế tỉ mỉ của đường phố và những tượng đài toả ra xung quanh. Từ trong không khí, Washington D.C đã toát ra một sức mạnh huyền bí rồi.
Langdon yêu thành phố này, và ngay khi máy bay hạ cánh, ông đã cảm thấy một sự sung sướng trào dâng đối với những cái ở dưới chân ông. Chiếc phi cơ đỗ xuống phần cuối trong bãi đỗ tư nhân tại một nơi nào đó nằm trong khu đất rộng bạt ngàn của Sân bay Quốc tế Dulles.
Langdon lấy hành lý của mình và cảm ơn những người phi công, bước xuống khỏi chiếc phi cơ sang trọng đê xuống thang. Cái lành lạnh của Tháng Giêng bao quanh ông. Hít thở đi, Robert, ông tự nhủ, trân trọng vô cùng không gian rộng mở trước mắt.
Màn sương mờ phủ lên lối ra. Khi ngửi thấy nhựa đường ẩm ẩm, ông cảm thấy như mình đang dấn thân vào một vùng đầm lầy nào đó.
“Xin chào! Xin chào!” Một giọng Anh trầm bổng la lớn ở phía bên kia màn sương “Có phải giáo sư Langdon đó không?”
Anh ngước lên nhìn thầy lờ mờ người phụ nữ trung niên đứng bên kia và đang giơ tấm biển và vội vã bước tới chỗ ông, vẫy tay lia lịa khi ông bước tới. Mái tóc xoăn how vàng đang ẩn nấp dưới chiếc mũ len sành điệu.
“Chào mừng ngài đến Washington”
Langdon mỉm cười “Cảm ơn”
“Tôi là Pam, từ bộ phận tiếp khách.” Người phụ nữ thể hiện sự cởi mở có chút hơi thái quá “Phiền ngài đi theo tôi, xe đang đợi”
Ông đi theo cô, xuyên qua đường băng, thẳng đến một chiếc taxi sang trọng. Một thứ dành cho giới thượng lưu đây.
“Tôi không muốn làm ông ngại nhưng ông là giáo sư Robert Langdon, người viết những cuốn sách về biểu tượng và tôn giáo không ạ?”
Sau một hồi do dự, anh gật đầu.
“Tôi đã nghĩ thế mà” cô nói, nở một nụ cười rạng rỡ “Nhóm của tôi đã đọc quyển những nữ tu và nhà thờ của anh! Đó là một hay ho! Anh có vẻ rất khóai thả hổ về rừng nhỉ nhỉ!”
Langdon cười. “những vụ bê bối không phải là mục đích của tôi.”
Người phụ nữ dường như nhận ra Langdon ko có hứng thú bàn luận về tác phẩm của mình. “Tôi xin lỗi. Nhưng nghe tôi này. Tôi biết anh chán ốm việc bị người khác nhận ra nhưng... đó là lỗi của anh đấy.” Cô tếu táo về bộ đồ của anh. "Chính đồng phục của anh đã chỉ điểm anh đấy!"
Đồng phục của mình? Anh nhìn xuống quần áo mình. Vẫn là bộ đồ hàng ngày anh quen mặc, áo cổ lọ màu than, áo véc hiệu Harris Tweed, giày lười dùng cho sinh viên hiệu cordovan.... loại trang phục lên lớp, chụp ảnh bìa sách và các hoạt động xã hội của Langdon Người phụ nữ cười ngất lên “Cái áo cổ lọ của anh trông lỗi thời rồi, trông anh sẽ gọn gàng hơn nếu thắt cà vạt đấy."
Không thể Langdon nghĩ giống thòng lọng thì có.
Học viện Phillips Exeter yêu cầu Langdon đeo cà vạt sáu ngày trong một tuần khi giảng dạy tại đây,và kệ cho lời tuyên bố đầy lãng mạn rằng nguồn gốc của cà vạt hiện đại là loại cà vạt bằng vải lụa được những nhà hiền triết La Mã cổ dùng để làm ấm dây thanh quản nhưng Langdon biết rằng nguồn gốc của cà vạt bắt đầu từ việc những băng lính đánh thuê Croat đeo 1 chiếc khăn ở cổ trước khi lao vào trận đánh. Cho đến ngày nay, kiểu trang phục đánh trận cổ này được các nhân viên văn phòng sử dụng để những kẻ thù nơi công sở của họ hãy dè chừng.
“Cám ơn vì lời khuyên” Langdon vừa khúc khích vừa trả lời “Tôi sẽ cân nhắc việc mang một chiếc cà vạt trong tương lai”
Đội ơn chúa, một người đàn ông trong bộ com-lê tối màu bước ra khỏi chiếc xe Lincoln Twon bóng lộn đỗ gần dải phân cách bước tới bắt tay ông. “Ngài Langdon? Tôi là Charles và đây là là chiếc limo Beltway.” Nói rồi Charles mở cửa xe “Buổi chiều tốt lành thưa ngài. Chào mừng ngài đến với Washington”
Anh boa cho Pam vì lòng hiếu khách trước khi nhét mình vào trong chiếc limo. Tài xế xe chỉ cho anh cần chỉnh nhịêt độ, nước và giỏ đựng bánh nướng xốp nóng hổi. Vài giây sau, Langdon đã trên đường tới khu vực tư . Vậy đây là nơi một nửa thế giới sống.
Trong khi phóng vù vù trên đường Windstock Drive, người tài xế hỏi vị khách của mình về danh sách hàng hoá và gọi một cú điện.
“Đây là limo Beltway” người tài xế nói với giọng chuyên nghiệp “Tôi gọi để báo là hành khách của tôi đã đáp xuống máy bay rồi.” Anh dừng lại một chút “Vâng, thưa ngài. Khách của ngài, ngài Langdon đang trên đường đến. Tôi sẽ đưa ngài Langdon đến trước cửa tòa nhà quốc hội vào khoảng 7 giờ tối. Không có chi, thưa ngài” Rồi anh ta cúp máy.
Langdon buôc phải mỉm cười. Không bỏ xót một chi tiết nào. Không gì có thể qua được mắt Peter Solomon. Một vài tỉ đô la trong ngân hàng cũng không thành vấn đề.
Langdon đã ngả người vào bộ ghế da mềm mại sau lưng, nhắm mắt lại, thả lỏng người, để những tiếng ồn của sân bay lại phía sau.
Tòa nhà quốc hội Hoa Kì cách đây nửa giờ xe chạy, và ông trân trọng những giây phút được một mình suy ngẫm. Mọi thứ diễn ra trong ngày hôm nay quá nhanh, nhanh đến mức tới tận bây giờ anh mới có thể suy ngẫm xem những gì đang xảy ra quanh mình.
Kín đáo tới nơi, Langdon nghĩ, lấy làm thích thú với viễn cảnh trước mắt.
Mười dặm từ tòa nhà quốc hội, một hình dáng cô độc đang đứng chờ sự hiện diện của Robert Langdon.