Hàm Long (05-06-2011)
“Khẽ trao một sợi vu vơ
Phòng khuya cơn gió thẫn thờ, mông lung”
Bắc câu thơ vụng
Ta vô tình chạm ngõ
buâng khuâng
Xoay ly âm thầm
Hong khô từng giọt đắng
Dường như
Bất chợt
Lạc vào em
Ong óng tóc huyền
Nồng nàn môi lửa
Viên mãn tròn căng
Nõn nà, hôi hổi..
….
Giá như ta một lần
Dại khờ, nông nổi
Gom vấn vương
Theo hạt nắng gởi
Sang em
Last edited by Quạnh; 13-09-2009 at 09:14 AM.
Hàm Long (05-06-2011)
Hàm Long (05-06-2011)
Lạc..
Bất chợt thấy hình như vừa bước lạc
Chốn mông lung không một lối đi chờ
Ta chới với, ừ thôi đành phải vậy
Bởi xa rồi, chua xót những vần thơ
Em đừng buồn khi dang dở giấc mơ
Đừng tự trách hay khóc thầm thêm nữa
Tình yêu ư, tròn hơn từ hai nửa
Chỉ một thôi, trái tim nhịp lỗi gì?
Anh sợ lắm, sợ nước mắt chia ly
Thấm vào nhau, buốt đau từng thớ thịt
Nhưng biết làm sao nhân duyên mờ mịt
Thà buốt một lần rồi sẽ khép em ơi.
Hàm Long (05-06-2011)
Thơ người viết về ai?
Nỗi niềm quen quá đỗi
Nẻo tình yêu vời vợi
Nên mệt nhoài...thế thôi...
Hàm Long (05-06-2011)
deleted
Last edited by Sheiran; 02-10-2009 at 09:44 AM.
Có người đi lạc vào thơ
Chiều nay đứng đợi bên bờ bình yên
Có người đi lạc cõi duyên
Đến rồi ở lại vẹn nguyên không về
-MD- 15/09
Tuy ko phải là số 1 nhưng là DUY NHẤT, riêng mặt trời chỉ có một mà thôi và MỸ DUYÊN chỉ có một trên đời:
Hàm Long (05-06-2011)
Cứ suy nghĩ... Thấy giọng thơ Quạnh quen lắm... mà ko nhớ được là ai...
Hàm Long (05-06-2011)
Hàm Long (05-06-2011)
Thơ của ss SR hay và rất cảm xúc , nhưng thật buồn .
Nhỏ ghé qua nhà xin gửi đôi dòng thơ vụng về ...ở lại ...
Chúc ss Sr một ngày vui ,ss nhé ...
Anh đi...lạc vào trái tim tôi
Một hoang đảo mang ngàn năm bóng tối
Anh lá dãy núi của nỗi buồn dịu vợi
Đè nặng lên niềm nhớ khủng lồ ..
Tôi của một thuở ngây ngô
Đem tình yêu tôn thờ thành cổ tích ...
Anh vô tình , đem màn đêm tĩnh mịch
Nhốt trái tim nhỏ từng ngày ...
Tôi lạc vào những cơn say
Chất đầy... vụn vỡ..
Những cơn đau....quằn quại
Trong hơi thở...
Anh mang đi hết rồi...
Đâu còn nữa bình yên...
Riêng hoang đảo ,thì vẫn vẹn nguyên
Muôn trùng dãy núi
Và một màu bóng tối...
Âm u...
Tôi đi lạc vào giấc mộng hoang vu...
Khi anh bước khỏi trái tim..
Bỏ mịt mù ở lại...
Giờ tôi hiểu...cổ tích nào có phải...
Là mãi mãi trăm năm...
Tội đi lạc vào những xa xăm
Của một thời đã cũ...
Thấy lòng mang
Trăm nghìn....sưng mủ
Đau tới tận cùng....
Vẫn chưa đủ...để quên?
Hàm Long (05-06-2011)