Ngạo giao thừa
Giao thừa điểm mực viết thơ chơi
Phó mặc khen chê phớt tỉnh đời
Ngỗ nghịch buông lời xua vội vã
Ngang tàng cất giọng tiếp thảnh thơi
Dăm ngày tết đến còn bỗi bác
Mấy bữa xuân sang hết vẽ vời
Khuấy bút đề nhanh không lại mất
Vài dòng ngớ ngẫn để à ơi!
Vịnh Xuân
À thì Xuân đón cái dăm ba.
Mai hé nụ cung nghinh chà đưa đẩy
Ừ thì Tết gió nghe hây hẩy
Mài câu từ ép uổng cái này thơ
Dạ luống trông nhìn ngắm cái bệ thờ
Hương khói bặt bụi thờ ơ bao phủ
Dẫu vẫn biết trời kia nào có ngủ
Nhưng mắt đâu mà dõi lũ gian tham
Thôi bớt mồm để đổi lấy bình an
Chuốc cái nhục mà xênh xang vui ngày mới.
Xuân đang tới! Em ơi! Xuân đang tới
Phố đèn treo vườn nở vạn loài hoa
Màu sắc xuân trang điểm vóc lụa là
Nhìn trẻ nhỏ vui cười lòng thanh thản
Mơ màng thả hồn tan vào phiêu lãng
Cảm xúc đầy vơi giọng hát Khánh Hà
Nắng có còn xuân giai điệu mượt mà
Chỉ ba chữ đầu tiên mà da diết
Xuân về trên đất Việt
Cõi bắc lẫn trời nam
Từ đâu đó mênh mang
Phấp phới vạt áo dài bay trong gió
Thì thầm mùa xuân
Điệp khúc mùa xuân
Nắng xuân
Chiều xuân
Ừ nhỉ sao mà xuân quá đỗi
Nhìn đôi câu đối chợt nhớ phố ông đồ
Đọc mấy câu thơ Nguyễn đình Liên sống lại
Trẩy hội hương sơn thử sức mình trên bậc đá rêu phong
Thoáng mơ yếm thắm đuôi gà vọng lại hồn thơ Nhược Pháp
Vui tết đến. Chúc mọi người một năm mới an khang
Đón xuân về. Cầu tất cả được bình an vô sự
Vài dòng lẻ sự. Mong niệm tình thi hữu bỏ qua
Đôi lúc ngông cuồng. Xin chớ chấp thằng tôi hay nghiệt ngã.
Thiện tai. Thiện tai ( Tại thiên . Tại thiên)
Tết kỷ sửu 09 KHT
BỖNG THẤY ĐỜI NHƯ TRẺ LẠI
( Văn xuôi xuống dòng )
Sáng ngựa sắt hì hà hì hục, cong người đạp tít vòng quay
Chiều hon da vi vút vi va , ngẩng mặt kéo ga lăn bánh
Người người hối hả , ta vội vã gì đâu
Thời gian tíu tít vội qua mau, thằng tớ đâu thèm chơi cá cược
Vất vả lo toan xuôi ngược , đang tâm dốc tuột nghoảnh mặt đi
An nhàn rỗi rãnh tung hoành ,nhẫn dạ đưa ngang quay đầu đón
Nghĩ cũng tiếc bốn mùa mười hai tháng. Mấy độ tròn trăng !
Xét cho cùng đời người mấy chục năm . Bao lần xuân viếng ?
Thôi thì mặc những nhân giai điều tiếng. Ta cứ hồn nhiên
Sáng sáng dắt xe ra cửa đạp vài vòng bỡn cợt với thời gian
Ngắm thiên hạ ngổn ngang chạy đôn chạy đáo
Ngang chùa Xá Lợi. Khom người ngưỡng mộ đức Thích Ca
Thưởng thức vẻ đẹp. Chu choa ! Một chuỗi hoa bươm bướm
Thả hồn trôi chiều tím
Ray rứt buồn một thoáng hoàng hôn
Mừa hè dạo lối Huyền Trân, thướng thức vĩ cầm đang hòa tấu
Mưa vàng bay nghiến ngấu ,mời em đến đến Võ văn Tần
Bồi hồi xúc động lâng lâng . Khi mái tóc vương đầy nỗi nhớ
Vẫy vùng trong hoa cỏ
Hít thở hương thời gian
Tôi mời bạn ghé ngang
Tao đàn sương đang vấy
Cuộc sống tôi bình thường vốn vậy
Sáng đạp xe chầm chậm đến chỗ làm
Chiều thả hồn lối tắt đường ngang
Tối hú họa nâng chén thù chén tạc
Ngắm trời sao rãi bạc.
Tức cảnh sinh tình
Ngồi trên cao trông đèn sáng lung linh
Hồ hởi nghiêng mình bên bàn phím
Đọc thơ bạn bè môi chúm chím
Họa lại đôi vần
Nhắn tin cợt bỡn với người yêu
Cười nghiêng ngả đất
Ra lan can ưỡn ngực
Hứng cái lạnh mùa sang
Lim dim mắt mơ màng
Rình rập đón mùa xuân trở lại
Vuơn tay ra hái
Ép lại vần thơ
Gieo con chữ nghệch ngờ
Bế thốc nàng thơ hôn bí tỉ
Dẫu chẳng thành thi sĩ . Rót mật vào tai
Chưa hề đạt anh tài . Để khoe lắm tật
Ngẫm nghiền mà tranh đoạt chút bình yên
Đâu tới phiên mình mà thời mơ chữ Ngộ
Vẫn tự bảo mình : Bon chen giành tiếng ngố
Mặc kệ khen chê. Đời trẻ lại tự bao giờ .
6/1/09 KHT
Tình
Ta ngất ngưỡng với vần thơ say lướt khướt
Ta miên man chới với giữa muôn trùng
Ta hiền hòa hôn đất mẹ bao dung
Ta nổi loạn bởi thói đời đen bạc
Ấy nhỉ ai ơi cũng một thời bỏng khát
Những ước mơ vỡ vụn cả trời sao
Có những đêm bật dậy những thét gào
Khua cho trỗi bão giông mà chấp cánh
Cũng có những chiều khi hàng hiên loang nắng
Ngồi vẩn vơ như thiếu vắng một điều gì
Như một thời yêu bỗng vội vàng đi
Rồi cay đắng ôm về riêng nỗi nhớ
Không thể khóc mà sao lòng nức nở
Cứ quặn lên đè xuống thắt đau lòng
Cứ chiết chì tiếng gió xé trời đông
Nghe cái lạnh len vào chân tơ tóc
Ôi cái thuở mà em tôi bật khóc
Tôi nén lòng quay mặt bước ra đi
Cánh thơ trao em gắng giữ xuân thì
Anh có thể chẳng bao giờ trở lại
Em yêu tôi một tình yêu vụng dại
Thuở học trò gặt hái lắm mộng mơ
Nhưng đời thường đâu chỉ đẹp như thơ
Xe lăn bánh tôi lao vào cuộc chiến
Khói lửa hôi tanh nuôi căm thù ác liệt
Là chiến binh tôi phải giết quân thù
Đầu đạn kia không mắt tựa kẻ mù
Ai may mắn để trở về quê mẹ?
Thôi em nhé! Tình ta thôi em nhé
Đã từ đây là khúc hát chia xa
Đã từ đây là vạn nẻo nhạt nhoà
Em vẫy cánh về trời tây cảnh lạ
Những buổi hành quân rừng xanh lá
Ken dày che Mặt trời ở nơi đâu
Gai mây cào tóe máu chẳng biết đau
Chân tê dại khi trèo non vượt suối
Mùa nước nhớn ngã nhào khi vấp bụi
Lọt hố chân voi miệng thúng tới ngang lưng
Cười ngả nghiêng khi chửi bới tưng bừng
Thằng đi trước chơi khăm không mách bảo
Những trận đánh oai hùng rừng loang máu
Thây chết nằm la liệt khắp muôn nơi
Ráng chiều tà đỏ rực cả máu tươi
Đâu đấy kẻ đã ra ngưởi thiên cổ
Những bước chân nặng nề bàn chân không có chỗ
Khi trên vai trĩu nặng xác anh em
Nó đi rồi mà thư mẹ vẫn chưa xem
Nhà đơn chiếc em gái còn thơ dại
Đau lắm thay cõi lòng dường tê tái
Máu con tim như muốn hộc ra ngoài
Kỷ niệm buồn tê dại chẳng nguôi ngoai
Ta lạnh lẽo cũng bởi đau quá đỗi
Dẫu biết kiếp người rồi cũng lúc ra đi
Nhưng có những điều mà chưa kịp làm phút cuối
Tình yêu ơi! có lẽ lòng ta nguội
Xin lỗi em ta chẳng viết thơ tình.
22/1/09 KHT
BÀI THƠ CHIẾC DÉP
Có một người mà cẳng chẳng một đôi.
Nên hắn chỉ mang về nhà chiếc trái.
Khi ra đường ống quần nơi chân phải.
Phất phơ bay oằn oại đến nao lòng.
Có một người mà chân có chân không
Chân kia gởi ở nơi miền đất lạ.
Hắn trở về kẹp đôi cây chạc ná.
Miệng cười duyên hất hất ống quần dài.
Với bạn bè lúc ngồi nhậu lai rai.
Hắn ba hoa về một thời cầm súng.
Đồng đội cũ có thằng xơi đồ cúng.
Tao may rồi còn gặp lại tụi bây.
Hắn ngày ngày sấp vé số trên tay.
Tung độc cước loay hoay mưu cầu sống.
Tiền dư dả hắn bỏ vào trong ống.
Để dành ngày mẹ hắn......tuổi tròn trăm!
Tự nhiên hôm nay đọc lại bài thơ Đôi dép của Nguyễn Trung Kiên bỗng nhiên nhớ lại trên đời này còn có những người chỉ cần có một chiếc dép mà thôi!
Lâu lắm mới đọc mấy bài này của anh.
Có đôi khi muốn níu thời gian
Về lại một thời mình chưa biết nhớ
Trên lối ngày xưa hẳn còn nhiều dang dở
Thuở ấy vô tình nên chưa biết đắn đo
Cuộc đời như dòng sông trôi mãi không chờ
Ta, thuyền nhỏ
Biết đâu là bến đậu
Yên bình, bão giông
tùy vào duyên giai ngẫu
Theo con nước về xao xác lục bình trôi...