Hoa tàn, nhụy rữa khi Đông tới
Cánh én thiên di cũng ngậm ngùi
Ước nguyện bao mùa gieo nắng mới
Xuân lai Hạ tái trổ nhành vui
XÌ TIN KHÔNG XÌ TRÉT...HÊ HÊ.
Buồn
Tôi nhìn em, những đứa trẻ bước vào đời
Cuộc sống đâu ngờ, chỉ biết học và chơi
Môi chúm chím, chân sáo em nhảy nhót
Một mảng buồn nào, xâm chiếm trái tim tôi
Em cũng cha, cũng mẹ, cũng con người
Cũng sinh ra, từ cái nôi nhân loại
Nhưng tuổi thơ em, chẳng ai buồn hoài đoái
Kiếp con ong, cái kiến nhọc nhằn vai
Làn roi nào, hóa những vết sẹo chai
Nước mắt em rơi, ngỡ bốn mùa hạ đổ
Giọt rớt giọt vương, có thấm nào bể khổ
Những nghẹn ngào, xa xót nhuộm hồn đau.
Ta già chưa nhỉ em ơi?
Để thơ hon hỏn vay đời nỗi đau.
kehotro (26-07-2010)
Ký Ức Mùa Hoa Phượng
Mùa hạ đi qua rồi chăng?
Những hạt mưa nhọc nhằn, rơi rơi trên phiến lá
Ve thôi điệu, ngân dài buồn bả
Cánh bướm đỏ tươi, ép trang vở khô rồi
Tuổi mười lăm, mười tám, luống bồi hồi
Trang lưu bút, đậm màu xanh, màu tím
Áo trắng trên đường, mỏi mắt ai, tìm kiếm
Một hồn nhiên, một ngơ ngác, buổi tan trường
Xa nhau rồi, cánh chim dạt muôn phương
Nghe thắt lại trong tim, những này thương, này nhớ
Nén dồn tâm tư, phút chia tay òa vỡ
Một đời người, một kỷ niệm, chẳng nhòa phai.
07/07/10
KHT
Ta già chưa nhỉ em ơi?
Để thơ hon hỏn vay đời nỗi đau.