Có phải cuộc đời như lá không?
Một ngày chợt úa bay mênh mông
Làm sao gom hết về thành một
Hạ bút bài thơ đan nỗi lòng
Biết đến bao giờ bản hoà ca
Cùng nhau ta góp lời chan hoà
Ru giấc mơ xinh còn tha thiết
Nhủ hồn ấm lại những ngày qua.
Có phải cuộc đời như lá không?
Một ngày chợt úa bay mênh mông
Làm sao gom hết về thành một
Hạ bút bài thơ đan nỗi lòng
Biết đến bao giờ bản hoà ca
Cùng nhau ta góp lời chan hoà
Ru giấc mơ xinh còn tha thiết
Nhủ hồn ấm lại những ngày qua.
Người đi xa.
Sinh ly tử biệt nào riêng phận
Định số an bày chỉ thế thôi
Hảo vọng trần gian giờ xếp lại
Về nơi cực lạc viếng thăm trời.
Ta già chưa nhỉ em ơi?
Để thơ hon hỏn vay đời nỗi đau.
Ôi!
Tiếc thương thay!
Nghĩa cùng là nghĩa tận
Phận làm con đạo hiếu vẫn chưa tròn
Bảy chín mùa qua tóc bạc mẹ héo hon
Con tứ thập vẫn mãi là con trẻ
Trong mắt Mẹ con vẫn hoài nhỏ bé
Đĩa cơm canh mẹ vẫn đợi về ăn
Những lúc ham chơi quá bữa Mẹ nhằn
Con nuốt vội hạt cơm hòa nước mắt
Những lúc vội vàng chưa tươm tất
Mẹ bảo kia: Áo giắt trong quần
Đêm mãi đùa với con chữ lâng lâng
Mẹ quát tháo giờ này sao chẳng ngủ
Cách cầm đũa cách ăn cùng đi đứng
Mẹ dạy con cặn kẽ mọi bề
Ra đường thưa gởi chẳng ai chê
Trong giao tiếp tự tin không tự mãn
Dẫu biết đời: Sinh ly tử biệt
Nhưng nào ai cứ thế dửng dưng
Cũng thịt da cũng tim óc cũng sinh linh
Há chẳng nhẽ không rưng rưng niềm mất mát
Kìa nhang khói ảo mờ trong tiềm thức
Kìa màn treo trướng rũ phất phơ hồn
Đèn kết, hoa bày mà lệ đẫm tiếc thương
Đây rượu rót trà châm chuông nhói dạ
A di rị da dì ra lan đế
A di rị da dì ra lan đa
Tây phương cực lạc
Phật tổ như lai
Ai chẳng biết một đi không trở lại
Hắc bạch vô thường đang đợi cửa
Đưa hồn qua vắt vẻo nại hà
Vực sâu ngàn trượng tiếng yêu ma
Đây kinh Phật dẫn đường qua ải
Xe rồng lăn bánh
Cỗ quan tài trực hướng về non
Lỗ huyệt mới đào đất thoảng mùi hương
Khăn tang trắng quỳ tiễn đưa lần cuối
Quay đầu về núi
Vĩnh biệt từ đây
Âm dương cách trở đêm ngày
Nghìn năm tựa mưa bóng mây một thoáng.
Mấy bữa rồi đi đám ma ở chốn xa mới về nên viết bài này!
Last edited by kehotro; 05-05-2010 at 01:26 AM.
Ta già chưa nhỉ em ơi?
Để thơ hon hỏn vay đời nỗi đau.
Buồn mà chi tiếc mà chi
Khóc khóc than than chẳng ích gì
Nước nước non non tuồng diễn cũ
Ôi dào tụng mõ khoác từ bi
.................................
Kìa lịch sử bao năm chẳng đổi
Lẽ con người nứt đố lòng tham
Sá gì một lũ tục phàm
Hơi đâu mà trách cho nhàm lỗ tai
Thời nguyên thủy sinh nhai hái lượm
Cũng đánh nhau đậm hướng bầy đàn
Sang thời nô lệ cơ man...
Lệ tuôn suối đổ muôn vàn nỗi đau
Thời phong kiến dãi dầu hà khắc
Luật lệ ra thắt chặt yết hầu
Cày bừa chẳng quản nông sâu
Bao nhiêu công sức bệ chầu cúng vua
Kìa tục ngữ kẻ thua làm giặc
Cướp ban ngày đạo tặc là quan
Con dân nước mắt rụa ràn
Lá đa ai quét râm ran cửa chùa
Ta già chưa nhỉ em ơi?
Để thơ hon hỏn vay đời nỗi đau.
Thay đổi
Kìa phận gái mưa sa ai biết được
Nọ giếng trong hay chới với giữa dòng
Nơi lầu son gác tía diện lụa hồng
Hay dãi nắng dầm sương ngoài đồng ruộng
Kìa nhành hoa ngắt còn trơ lại cuống
Nhựa nào vương máu ứa gục bên đời
Sắc cùng hương khi tan nát rã rời
Lọ giữ lại vất thẳng tay cánh rữa
Yêu ngàn năm vẫn chỉ là lời hứa
Có ai mà sống đến tuổi đó đâu
Ấy muốn sang thì ai ấy bắc cầu
Xong quất vó truy phong tìm đất lạ
Kìa Tô Thị ôm con mà hoá đá
Dẫu vạn năm cũng chẳng thấy bóng chồng
Kìa thân ai lặn lội buổi đò đông
Gánh của nợ vui cười con bu nó
Ngẫm mà chán nói ra điều chẳng bỏ
Nghĩ mà thương phận gái thuở ngày xưa
Bọn trẻ giờ đây nghĩ khác chứ chẳng vừa
Chúng chả dại đưa đầu vào lãnh nợ
Kakaka
Ta già chưa nhỉ em ơi?
Để thơ hon hỏn vay đời nỗi đau.