Ta già chưa nhỉ em ơi?
Để thơ hon hỏn vay đời nỗi đau.
NGÀY KHÔNG NẮNG
Hôm chẳng nắng
Ngày bỏ ngày đi đâu mất
Nhàn nhạt sương
U ám phủ trời mây
Lũ chuồn chuồn
Táo tác lượn bay
Cây uể oải không xanh như ngày cũ
Em vẫn bảo
Mùa đông
Cảnh sắc không quyến rũ
Chỉ cái se se
Ve vuốt cõi nội tâm
Tấm lịch treo. Hôm nay đã quá rằm
Em con gái.....Trăm năm duyên tròn chửa?
Em cười mỉm
Khóe môi căng sức nhựa
Tràn trề mọng đỏ gợi mê ly
Gió vẫn về rồi gió lại chợt đi
Cứ như thế và lại rồi như thế
Môi nhẽ nhàng khô nẻ
Xuân thì mấy độ hóa mùa đông
Có ai đó bảo lấy chồng
Là tự đào mồ chôn mình đó
Em chẳng tin mà duyên còn để ngõ
Cứ mỗi đêm về
Lấp ló khoảng cô đơn.
Có đôi khi nước mắt đổ thành cơn
Thầm thì với bóng mình trên vách
Trời trớ trêu em đâu nào dám trách
Một nửa đâu rồi?
Một nửa của em tôi!
2/12/09 KHT
Ta già chưa nhỉ em ơi?
Để thơ hon hỏn vay đời nỗi đau.
THUYỀN VÀ BẾN
Khi em làm thơ
Em tự nhủ mình là bến đỗ
Những con thuyền sóng vỗ
Nghếch đầu hướng biển vượt trùng khơi
Bến và thuyền
Ai bảo chẳng đẹp đôi
Nhưng khoảng nhớ còn dài hơn tưởng tượng
Vọng phu vọng...dõi mắt nhìn về hướng
Biển mênh mông buồn ,chỉ hắt ánh hoàng hôn
Những lúc thuyền về, bến tấp nập...... buồn vơi
Lao xao gió, điệu à ơi khe khẽ
Những gam tối, nguệch ngoạc màu lặng lẽ
Tiếng thở dồn, mạnh mẽ thét.... Anh.....ơiiiiiiiiiiiii !
Hạnh phúc mong manh, hạnh phúc chơi vơi
Chỉ ngắn ngủi thoáng qua, em ghi vào lòng cả
Nước lớn rồi những cánh buồm lơi lả
Vẫy vùng biển gió khuất dần xa.
Nhật ký em ghi dưới ánh trăng ngà
Sẽ có một ngày thuyền không xa bến nữa
Gối mõi chân mòn thuyền không còn thể sửa
Một xác thân tàn chờ bến vỗ về chăm....
Cuộc đời là thế. Chuyện oái ăm!
02/12/09 KHT
Last edited by kehotro; 07-12-2009 at 12:01 AM.
Ta già chưa nhỉ em ơi?
Để thơ hon hỏn vay đời nỗi đau.
Đông quá phận thơ buồn trên lối cửa
Ngập ngừng mây nên chẳng thấy vầng dương
Nắng chẳng chiều mà ngơ ngẩn vô thường
Sao thế nhỉ trong ta sao thế nhỉ?
Ta già chưa nhỉ em ơi?
Để thơ hon hỏn vay đời nỗi đau.
Ta đi tìm một ánh nắng ban mai!!!
Thử làm Vua
Làm người ra ngẩn vào ngơ
Thiên hạ dè bĩu thằng khờ ngông nghênh
Hôm nay vào tận cung đình
Thuê ba mươi phút xông xênh áo rồng
Con làm lính, vợ nghểnh trông
Bố mày ra dáng oai phong nhưng... gầy
Thần dân chầu chực dưới này
Sao toàn phó nháy: "ông thầy chụp không?"
Đang mơ mỹ nữ cung tần
Đang mơ yến tiệc, quần thần xum xoe
Bỗng đâu còi báo toe toe
"Hết giờ trả ghế, ra kia tính tiền"
Nửa giờ, nửa giấc mơ tiên
Trở về với vợ... thiếu tiền về xe
Mới hay thực ảo tréo ngoe...
Chưa tới!
Năm mươi năm đã cố chờ thời
Hừng hực đợi mong bỗng chơi vơi
Chiêng trống co ro dạ tan tác
Quạt cờ ủ rũ chí tơi bời
Cụ già uất ức chẳng còn lệ
Đứa trẻ gầm gào cũng hết hơi
Đã cố nhiều phen đành chịu vậy
Nhân tâm nào chống được lòng trời....
Điều đó rồi cũng qua đi!