Ròng thời dan vẫn tiếp diễn sư huynh nhỉ?
Đệ vẫn chửa quên lời hẹn câu ước ngày xưa.
Nhị sư huynh của đệ phiêu bạt đâu rồi?
Ròng thời dan vẫn tiếp diễn sư huynh nhỉ?
Đệ vẫn chửa quên lời hẹn câu ước ngày xưa.
Nhị sư huynh của đệ phiêu bạt đâu rồi?
get_out_cs (11-10-2012),kehotro (10-09-2012),MinhThy (10-09-2012),Triplec (10-09-2012)
Từ thuở ấy em đi
Ta lại bắt đầu, từ cái thuở xa xôi
Khi chiếc lá, cũng làm nên kỳ tích
Nối yêu thương, xua hoàng hôn tĩnh mịch
Gió cũng thả hồn, vào vũ khúc yêu thương
Ta lại bắt đầu, từ buổi ấy vấn vương
Chiều chầm chậm, nghe nắng vàng ngơ ngác
Em và anh, cứ ngỡ mình trẻ lạc
Dắt tay nhau mà chẳng chốn đi về
Ta lại bắt đầu, với hôi hổi đam mê
Khi môi khẽ, chạm vào môi cháy bỏng
Tiếng con tim tưởng dường như vang vọng
Mắt mải nhìn nhau, mà bối rối vô cùng
Tự bao giờ, mẩu bánh cũng cắn chung
Hai kẻ tham lam, bỗng nối liền một thể
Tiếng yêu đầu đời, tưởng dường như chẳng thể
Bỗng nhẹ nhàng mơn trớn quả tim non
Chẳng biết khi nào, em lại biết dùng son
Để vai áo anh, có hình đôi cánh mỏng
Con bướm theo anh, lạc cả vào giấc mộng
Hóa vạn ngàn, những câu nói chưa trao
Có những ngày hai đứa chẳng gặp nhau
Anh cứ vào ra, những bước chân hụt hẫng
Nghe nỗi nhớ, ngập tràn căn gác lửng
Nỗi nhớ không bờ, nên nỗi nhớ dần loang
Đến giờ đây, nỗi nhớ vẫn dâng tràn
Vẫn ám ảnh, những đêm dài trăn trở
Kỷ niệm ùa về, kỷ niệm còn than thở
Mưa gió mịt mùng, sao em nỡ lìa anh?
Tự bao giờ, anh có thói thưởng tranh
Nét vẽ đơn sơ, một con thuyền nho nhỏ
Anh ngỡ mình, là Trương Chi thuở đó
Ôm mối si tình, tim hóa ngọc lưu ly
Chẳng khổ đau nào, như nỗi khổ chia ly
Nghe quặn thắt, từng cơn đau bấy dạ
Tựa tiếng sét ngang trời tan tác cả
Chết tự bao giờ,
từ thuở ấy em đi!
11-9-12
KHT
Ta già chưa nhỉ em ơi?
Để thơ hon hỏn vay đời nỗi đau.
Vịnh chân dài
Đột biến gien nên cẳng phát dài
Khoe rằng đến nách liệu nào ai
Nhìn qua ả cún làm sao cãi
Ngó lại nàng miu chẳng thể bài
Cặp nhũ gầy nhom bao kẻ muốn
Đôi chân thẳng đuột lắm ông chài
Muôn chàng nhỏ dãi vì mong ước
Xí quách khô còng bỏm bẻm nhai
11-10-12 KHT
Last edited by kehotro; 11-10-2012 at 02:46 PM.
Ta già chưa nhỉ em ơi?
Để thơ hon hỏn vay đời nỗi đau.
Khi thượng đế buồn
Thượng đế vô hình, ai nào thấy được qua
Mặt mũi dáng hình, cũng đâu nào ai tỏ
Nhưng có một điều, chúng ta hiểu rõ
Sinh mệnh của người, vĩnh viễn với thời gian
Tuổi thọ vô cùng, nghĩ cũng thật gian nan
Ngày tháng dần trôi, với bao nhiêu nhàm chán
Ta bất tử, chắc rằng ta cũng nản
Nếu chẳng có gì để tiêu khiển đùa vui
Hết nghĩ gần, rồi lại nghĩ xa xôi
Triệu tập các thần, bảo họ cùng suy nghĩ
Trải qua biết bao nhiêu ngày tổn trí
Thế là con người, được quyết định tạo ra
Trong cõi vô cùng, của vũ trụ bao la
Một hành tinh xanh, như ngọc ngà huyền ảo
Chỉ tay vào Thượng đế liền phán bảo
Lấy nơi này làm chỗ chúng sinh sôi
Rộng lớn vô cùng, trái đất hoá chiếc nôi
Bước chập chững, con người sao nhỏ yếu
Cứ ngỡ như, giống nòi nhanh chết yểu
Trước sức mạnh thiên nhiên, trước dã thú hung tàn
Có đâu ngờ, thực tế lại trái ngang
Khi Thượng đế, vô vàn ban sủng ái
Tham vọng điên cuồng, thông minh bất bại
Họ trở thành, địa vị chủ nhân ông
Họ đinh ninh, điều ấy ở trong lòng
Thành kính hạ mình, biết ơn Thượng đế
Họ đâu biết, mình chỉ là giun dế
Trong mắt những người, là địa là thiên
Cấy sẵn trong người, thiện ác cứ luân phiên
Tham sân si, bất hoà đố kỵ
Họ bắt đầu, càng trở nên kỳ dị
Chém giết lẫn nhau, tranh đoạt đủ điều
Chuyện nào dừng, ở chỗ chỉ bấy nhiêu
Họ muốn thành thần, họ mơ làm chúa tể
Họ muốn lịch sử, ghi tên và đặt bệ
Muốn trường sinh, muốn vũ trụ của riêng mình
Tự nghĩ rằng, ta đệ nhất thông minh
Nào đâu biết, đáng khinh không còn chỗ
Họ là trò chơi, chính họ người thua lỗ
Khi chém giết nhau cho Thượng đế giải buồn
Khi máu con người, như sông suối trào tuôn
Vào cái thuở, kiếm đao cung tên giáo mác
Họ cảm thấy vẫn chưa chơi thật ác
Nên tạo ra súng đạn bom mìn
Kẻ chết sa trường, họ trân trọng bảo hy sinh
Danh dũng sĩ, quyết liều thân vì nước
Gã dại dột lao thân về phía trước
Kẻ ranh ma, xúi bẩy giục đằng sau
Mọi rủi ro, hay kết quả thế nào
Kẻ chiến thắng, sẽ là người được hưởng
Còn kẻ chết chẳng qua do nghiệp chướng
Sinh mạng con người, canh bạc của trò chơi
Trên cao kia, Thượng đế vỗ tay cười
Khi hạt nhân, khi nitrogen bom xuất xưởng
Càng chết nhiều, Thuợng đế càng vui sướng
Và sảng khoái vô cùng, khi trái đất chợt nổ tung.
26/3/14 TrungHung
Ta già chưa nhỉ em ơi?
Để thơ hon hỏn vay đời nỗi đau.
Ghê tởm china
Chẳng có nơi nào như Tổ quốc ta đây
Mỗi tấc đất là một phần xương máu
Dòng lịch sử. Ôi chiến tranh tàn bạo
Lớp lớp con người đã anh dũng hy sinh
Ta dùng máu của mình để thắp sáng bình minh
Để trái đất này có quốc gia dáng cong cong chữ S
Chín mươi triệu con tim yêu hoà bình nên gầm thét
Lũ bá quyền hãy cút khỏi biển đông
Một ngàn năm thất bại vẫn còn ngông
Lũ tội đồ gây cho Việt Nam biết bao nhiêu đau khổ
Con mất cha, vợ mất chồng đất oằn mình phẫn nộ
Cái tội này Trung Quốc gánh được ư?
Thủ tướng Nhật thăm đền bây phản đối có dư
Sao không quỳ xuống mà xin lỗi người Việt Nam khi chúng mày hàng ngàn năm giết chóc?
Thật đáng khinh lũ tàu man ô trọc
Mấy ngàn năm vẫn thói cũ côn đồ
Biển đông kia nơi ấy sẽ là mồ
Chôn tất cả những mưu đồ thôn tính
Đừng hòng mà chiếm lĩnh
Còn chỉ một người cũng quyết bảo vệ quê hương
Đêm này đây ta sẽ thắp nén hương
Gọi hồn các bậc anh hùng Việt Nam từ muôn thuở trước
Hãy về đây xem chúng con vững bước
Tiếp nối truyền thống hào hùng của các bậc Tiền Nhân
Dẫu thịt nát xương tan đã quyết chẳng ngại ngần
Còn hơi thở là toàn dân còn chống giặc
Thà làm quỷ nước Nam chứ không thèm làm vương đất bắc
Chí khí ngoan cường vẫn sống mãi với thời gian
Hãy cút ngay. Cút ngay! Từ bỏ mộng tham tàn
Hãy để biền đông được yên bình muôn thuở
Hãy xem lại mình với cách ăn nếp ở
Kẻo thế giới loài người ghê tởm tiếng China.
TrungHung kht
Ta già chưa nhỉ em ơi?
Để thơ hon hỏn vay đời nỗi đau.