VU VƠ
Hôm nay ngồi bên em
Anh chẳng nói những điều riêng hai đứa
Dòng nhắn tin cắt nửa
Chúc ngủ ngon quên mất nụ hôn nồng
Anh hỏi em rằng em quên cái gì chăng
Dòng tin nhắn khăng khăng
Anh chẳng đáng yêu như ngày trước
Tính em vẫn thường ngang ngược
Nhưng mai ngày em sẽ lại chóng quên
Yêu nhau nhiều nhưng sao chẳng ghép tên
Anh có lỗi nhưng chưa hề gian dối
Đấy có lẽ là điều em bực bội
Giữa riêng chung hiểu tận ...khác rất nhiều
Cuộc đời này dẫu biết chẳng bao nhiêu
Dẫu lắm muốn cũng có khi không thể
Giải thích nào rồi cũng như bọt bể
Đã sang ngày hy vọng nắng bừng lên.
Ta già chưa nhỉ em ơi?
Để thơ hon hỏn vay đời nỗi đau.
Thản nhiên xanh!
Lũ thét lụt gào ... thản nhiên xanh
Gió khô nắng táp ... thản nhiên xanh
Số đưa kiếp đẩy ... thản nhiên xanh
Hạ nồng đông cóng ... thản nhiên xanh
Thương thay cỏ mọc đầu gành
Phất phơ như sợi chỉ mành gió đưa
Chúng ta được sinh ra chỉ với một trái tim trong lồng ngực, nhắc nhở ta phải trân trọng và biết yêu vô điều kiện.
SỨC SỐNG
Có những giống loài tồn tại bất ngờ thay
Dẫu môi trường có nhiều điều bất lợi
Cứ thẳng đường thích nghi mà thay đổi
Đột biến gien mà phát triển với địa cầu
Loài khủng long chúa tể địch thủ đâu
Còn trơ lại những khung xương hoá thạch
Trên ba trăm triệu năm nối mạch
Gián nhỏ nhoi sống mãi tới bây giờ
Trong bão cuồng tùng bách vẫn trơ trơ
Nhưng mạnh nữa sẽ bật nhào gốc rễ
Nhỏ nhoi mỏng manh chà đạp dễ
Nắng táp mưa sa lại vạch đất đâm chồi
Ta gọi thầm Lá cỏ lá cỏ ơi!
Vang vọng lại khí hiên ngang kìa Nhật Tảo
Phú lang sa tàu đồng sức mạnh như giông bão
Biết bao giờ nhổ sạch cỏ trời nam!
Ta già chưa nhỉ em ơi?
Để thơ hon hỏn vay đời nỗi đau.
THỜI GIAN
Đưa tay bắt lấy thời gian
Thẩn thờ, tê tái dâng tràn bờ mi
Xòe tay – chẳng thấy điều gì
Ngoảnh đầu chua xót, sắp đi cuối đường
Sờ tay lên tóc – pha sương
Chạm lên khuôn mặt – trăm đường bể dâu
Thời gian trở lại được đâu
Đã đi là mãi, rơi sầu vẫn đi
Xòe tay ra đếm – được gì
Được nhiều lắm chứ, tiếc chi tuổi hồng
Thời gian nào dám bất công
Lấy đi – trả lại mênh mông, cuộc đời…
st
Lang thang chân bước vô tình
Bạc phơ vó ngựa, rập rình ánh sao
KHÔNG ĐỀ
Vang vọng tiếng còi xe cấp cứu
Cứ hù hụ, hù hụ vội vàng
Xe chật đường chẳng nhích vẫn trơ gan
Ai khéo vẽ tấm bản đồ quy hoạch
Nhà cao tầng khang trang trông thật oách
Tốc độ dựng xây đang ở mức điên cuồng
Tỉ lệ thuận này ô nhiễm cũng tăng luôn
Tai mũi họng gắn liền dân thành phố
Giải pháp ư dường như không có chỗ
Giật gấu vá vai chẳng thoát khỏi cơ hàn
Lúc nghèo hèn mơ mãi cái cao sang
Suy nghĩ trước trăm năm có hay không người ấy
Trông Mỹ quốc mỏ dầu kia để vậy
Chẳng thèm khai cứ chấp nhận mua vào
Đến một ngày năng lượng sẽ cạn hao
Giá phải trả gấp ngàn lần không đo được
Chuyện xảy ra rất nhiều người biết trước
Khoản nợ vay con cháu phải gánh gồng
Vậy công trình chắt chít hưởng được không
Hay lại phải phá đi điều bất khả.
Ta gõ vần cảm thấy sao buồn quá
Uhm thì vô công rỗi việc khóc chuyện đời
Chạnh nhớ câu xa lắm của một thời
Tiên thiên hạ nhi ưu chi ưu, hậu thiên hạ chi lạc nhi lạc
Ngẫm mà ngao ngán!
Ta già chưa nhỉ em ơi?
Để thơ hon hỏn vay đời nỗi đau.
Dòng thời gian trôi ngút ngàn thương nhớ
Ta riêng mình lớ ngớ bước chân son
Bầu thơ, túi rượu, câu ca
Lang thang quậy phá, buông ra tiếng khà
THOÁNG BUỒN THU
Có mùa thu nào đi qua em
Gởi chút buồn vào khung trời nhỏ
Em trách mình con tim bỏ ngõ
Để thu sang cứ mang mác bóng mùa thu
Rồi mùa đông đi qua
Bên khung cửa gió lùa nghe buốt giá
Đêm trắng trút vơi đầy vào dạ
Mơ hồ chờ đợi tiếng thời gian
Gối lặng chăn im
Phẳng phiu thương nếp gấp bẽ bàng
Thèm thuồng chút hương xưa ngày cũ
Xa rồi giấc ngủ bình yên
Nắng đã lên ngày nắng nhoè nhoẹt hàng hiên
Môi mắt ướt hững hờ xuyên bóng tối
Em khẽ bảo mùa thu không có lỗi
Tình yêu......... đâu có tội bao giờ
Thân tặng em gái nhỏ.
15/11/09 KHT
Ta già chưa nhỉ em ơi?
Để thơ hon hỏn vay đời nỗi đau.
Ta già chưa nhỉ em ơi?
Để thơ hon hỏn vay đời nỗi đau.
Đọc chữ ký này của huynh, lần nào PL cũng nghe thắt trong lòng một nỗi niềm không tên.
Ta già chưa em nhỉ?
Hỏi cũng là trả lời...day dứt lắm huynh ạ.
Ta già rồi...mà thơ vẫn "hon hỏn". Thơ vô tình chăng? Hay tại thơ là ta... nhìn thời gian trôi mà đau đáu... mà "hon hỏn"... để rồi "vay mãi cuộc đời nỗi đau"...
Chúc huynh...
Thơ theo từng bước, từng chiều
Nghiêng vai chở bớt bao điều nặng mang
Thằng này láo!
Em ơi! Sài Gòn đêm trở gió
Chẳng mang cái lạnh mùa đông
Đêm về cô tịch nẻo hư không
Rượu bỗng thay mùi thêm nhạt nhẽo
Ai nêm nếm cuộc đời chẳng hiểu
Mà nặng tay đắng chát đi qua
Nồi canh ngỡ dĩa thịt kho
Chưa đủ mặn để cơm hoà nước mắt
Lòng nhân ái, ngõ hẹp thường nêm chặt
Ai đắn đo gieo, ai lưỡng lự phút xuân nồng
Ai cũng bảo rằng: Có vẫn hơn không
Vui phút tạm và hân hoan phút tạm
Kìa ô hô nhe răng ra mà ngoạm
Một này xuân một này hạ thu đông
Cười ngông nghênh hoan hỉ tíu tít hồng
Xêng xang bỏ thời bố cu mẹ đĩ
Ừ thì xa rồi nhỉ! Say thịt rừng say rượu của trời tây
Ấy mới là mốt của thời nay
Trang sức đàn ông ỏn ẻn à ơi chân dài mông vểnh
Váy ngắn mỏng tang tấp tểnh ló chữ I
Hai ngàn mấy thổi hây hẩy cái gì
Này thì bưởi cho bằng em bằng chị.
Vợ thấy chồng về say luý tuý
Hỏi bảo mần ăn.
Trách mấy thằng bạn cứ nói nhăng bảo mình góp tiền làm nhân đạo
Mấy em miệt vườn chẳng đủ tiền cơm áo
Anh vào náo nhiệt cái kara
Oke tiếng Mỹ lồng vào chẳng ximăng đắp mồ đâu mà ngại
Ấy thời buổi làm ăn nó thế chớ có trách chi
Đừng có hâm mà hô hoán cái gì. Khéo mà bớt mồm bớt miệng
Xấu chàng hổ thiếp em con nhà gia giáo nhắc cũng thừa
Năm thê bảy thiếp chuyện từa lưa. Đàn ông ai nào trách
Con vài đứa thẳng đường cho du học
Gánh gồng cũng ngõ trước lối sau
Vài triệu đô gởi nhà băng nước nào bỗng nhớ câu: Điếu mày chi chi nảy.
Ấy chớ quản chuyện thằng say lếu láo
Nghểnh cổ trông trời bảo cái vung
Nhất thời sợ kẻ anh hùng nhì ai chấp nhặt thằng khùng nói ngông.
Việc đời hoá phép thần thông
Nhỏ to là chuyện của ông thày dùi.
Thà rằng có mắt như đui
Có tai như điếc có mồm lưỡi không.
Last edited by kehotro; 21-11-2009 at 01:44 AM.
Ta già chưa nhỉ em ơi?
Để thơ hon hỏn vay đời nỗi đau.