Chiều Sài Gòn chợt xạm
Trắng một màu lam lam
Ngón nhẹ nhàng mở phím
Người có kịp về không???
Bỗng nhớ gã, kẻ thừa
Nào có ai mong nhắn
Khẽ thở dài mệt mỏi
Lặng ngắm nhìn mưa rơi
Chiều Sài Gòn chợt xạm
Trắng một màu lam lam
Ngón nhẹ nhàng mở phím
Người có kịp về không???
Bỗng nhớ gã, kẻ thừa
Nào có ai mong nhắn
Khẽ thở dài mệt mỏi
Lặng ngắm nhìn mưa rơi
Thu đã phai tàn bạn ở đâu
Vườn thơ ảm đạm gió đông sầu
Niềm riêng lá rụng thềm hoang vắng
Xao xác bầy chim níu bóng nhau
Que Sera, Sera. Whatever will be, will be
The future's not ours, to see
Que Sera, Sera
Đọc 4 câu thơ này của chị ON xong, PL ngồi ngẩn ngơ...
Xao xác bầy chim níu bóng nhau
Câu thơ đọc lên nghe một nỗi hoang tàn, quạnh vắng, lẻ loi...
Cảnh bầy chim "xao xác, níu bóng nhau" khiến PL cảm một nỗi niềm chơi vơi, hẳn bầy chim ấy lạc đàn mới "xao xác" như thế...mới bấp bênh mà "níu lấy bóng nhau" như thế...
Bạn hữu hôm nào lạc chốn đâu
Bỏ nghiên mực đọng tháng năm sầu
Ruổi rong vó ngựa quên vườn cũ
Chén rượu không người cạn với nhau
Từ khi nào mùa thu ra đi
Anh ngơ ngác vần thơ chưa chớm nụ
Ngước mặt trông trời bóng mây vần vũ
Nghẹn ngào lại nuốt vội vào trong
Từ khi nào cuộc tình ta ra đi
Mưa bong bóng chẳng phập phồng con lạch nhỏ
Hương dĩ vãng xa rồi mùi hoa cỏ
Bẽ bàng một giấc mộng phù du
Trời lập đông phố chẳng ảo sương mù
Vẫn cái nắng hanh hao vùng nhiệt đới
Có lẽ mùa đông đang đợi
Một cánh thiên di nho nhỏ lạc mùa sang.
Ta già chưa nhỉ em ơi?
Để thơ hon hỏn vay đời nỗi đau.
CÁNH CHIM CÔ ĐƠN
Uhm! Đã ba mùa thu trôi
Nơi góc mảnh vườn nho nhỏ
Lúc mặt trời ửng đỏ
Một cánh chim khe khẽ gọi ngày lên
Chán mớ đời sao tôi chẳng biết tên
Chỉ ngờ ngợ như loài cu cườm vẫn thấy
Nhưng chưa lần nghe tiếng gáy
Cúc cù cu.
Đều đặn mỗi ngày khi tôi thức dậy
Nhẹ nhàng một đôi cánh chao nghiêng
Đắm mình trong hơi thở thiên nhiên
Hưởng thụ phút hiếm hoi buổi sớm
Ngày trôi ngày trôi
Vô tình quá đỗi
Chợt nhận ra
Ồ chim chẳng có đôi
Từ đáy tim bỗng cảm nhận bồi hồi
Bao dấu hỏi cứ trồi lên bế tắc
Sáng nay lòng se sắt
Viết vội vài dòng rồi tất bật gánh nợ vay.
Ta già chưa nhỉ em ơi?
Để thơ hon hỏn vay đời nỗi đau.
Vần thơ cũ ngủ yên rồi
Ngày xưa qua cũng... thì thôi... đã đành
Mùa vàng thay áo non xanh
Tội nhành lộc biếc sẵn dành hôm nay?!...
Cỏ này giống SR nè