Đọc thơ sư huynh seo thấy giống sư huynh vừa tìm được một... tình iu mới quá
Đọc thơ sư huynh seo thấy giống sư huynh vừa tìm được một... tình iu mới quá
kehotro (21-08-2010)
Phù du
Giàu thì cũng mỗi ngày ba bữa
Có nào đâu xơi được mảnh gan trời
Nghèo thì cũng tang tình ba bữa
Nằm nghêu ngao kẽo kẹt hát à ơi
Ai bảo giàu kia sung sướng
Cơm ăn chẳng đặng đã người kêu
Có thời gian đâu để thưởng thức cái mỹ miều
Vội vội vàng vàng như chàng Trư xơi quả đào nuốt chửng
Ấy giàu lắm chớ vội mà hí hửng
Nghiệp trái ngang cũng kéo cũng theo
Trên là quan cứ chực hở mè nheo
Dưới là lũ chờ thời mà ăn vạ
Dăm thằng nhà báo
Cũng mắt lém mày la
Mấy ả chân dài
Nọ khéo những gần xa
Đem cái hồng nhan để đổi thành nhà lầu xế hộp
Vài phút thăng thiên biến hình con ngáo ộp
Nhân gian ào ạt vỗ tay cười
Đã là giàu thì phải biết đường chơi
Phải xứng tiếng đại gia cho nở mày nở mặt
Chẳng nhẽ hầu bao thắt chặt
Ô danh xấu hổ với đời
Đàn em gì một lũ đứa dở hơi
Ấy thớt chẳng tanh tao kia ruồi nào bu bám
Đệ tử gì một phường quân hôi hám
Gan không mật mỡ kiến bò chi
Tai nghe quen lời nịnh hót chả ích gì
Tựa lũ thợ may choàng áo vô hình cho khổ chủ
Đêm nằm chẳng ngủ
Nghĩ suy cái chuyện làm ăn
Bực thằng kia lấn bãi khó mà nhằn
Tức thằng nọ chen chân tranh mối bở
Mưu ma chước quỷ khéo bịt đầu sơ hở
Tiêu diệt cạnh tranh giữ vững giá thị trường
Một mình mình chẳng kẻ xót người thương
Lên càng cao càng thấy mình cô độc
Ấy chả dám bảo này ai chàng ngốc
Bởi tiền tài sẽ để lại cháu con
Để mai kia chúng nó có chỗ còn
Vênh váo tung tiền qua cửa sổ
Cũng hả hê cười kiếp này ráng làm trâu làm ngựa
Tạo nên gia sản
Khắc tên mình gia phả mãi trường danh
Liêu trai chí dị một bức tranh
Giấc mộng trưa hè tỉnh mình ôi giấc mộng
Kiếp phù du trống vỗ
Tang tình
KHT
Ta già chưa nhỉ em ơi?
Để thơ hon hỏn vay đời nỗi đau.
Thơ cứ ngỡ chỉ có mảng thơ trữ tình là nổi trội, nhưng thấy thơ của bác giàu chất triết lý, đọc vào thấy "độc" và chua chát kinh !
"Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)
Nửa kia
Kìa phận gái trong nhờ đục chịu
Hỏi trăm năm ai hiểu mà mong
Lòng riêng, riêng tái tê lòng
Vắn dài mấy giọt má hồng tủi thân
Ai chẳng biết phong trần một kiếp
Ai chẳng hay cái nghiệp làm hoa
Thoảng thơm ngắn ngủi thôi mà
Nâng niu thưởng thức lọ là phút giây
Nặng thiên chức tháng ngày vất vả
Phải chăm con tất tả lo chồng
Nhạt phai má thắm môi hồng
Mình riêng chiếc bóng cô phòng đợi ai
Gái một con trông hoài chửa chán
Gái hai con đã ngán tận hầu
Da khô sương điểm mái đầu
Chân chim khóe mắt quầng sâu thâm quầng
Kìa đồi núi bâng khuâng thuở trước
Chọc trời mây sóng nước dập dồn
Mà nay bến bãi Thu Bồn
Phẳng phiu mà khát nụ hôn ngọt ngào
Ai ấy bảo trời sao sẽ hái
Tặng cho em mãi mãi riêng em
Gió phơ lay khẽ bức rèm
Ngoài trời sao lặn ngọn đèn hắt hiu
Thời gian phủ tiêu điều phế tích
Tháp chàm nghiêng tịch mịch sầu lên
Hoàng hôn chừ khéo đặt tên
Bóng nàng Tô Thị in nền trời xa
Con khôn lớn ngỡ già thanh thản
Có ngờ đâu kiếp nạn chửa qua
Vú em áo khoác cho bà
Cháu oe oe khóc bà ru ví dầu
Con mấy đứa ngõ hầu thành đạt
Chỉ mỗi thằng thất bát liên miên
Lòng kia lại nhuốm ưu phiền
Trăm vui chẳng đổi được phiên chợ chiều
Ai đong đếm những điều cực khó
Ai nào đâu hiểu rõ bằng ai
Nghiệt oan một kiếp bi hài
Khối sầu mang xuống tuyền đài chửa tan!
KHT
Ta già chưa nhỉ em ơi?
Để thơ hon hỏn vay đời nỗi đau.
Tháp cổ
Miên miên cô tịch
Chiều gọi chiều tan vỡ bóng chiều phai
Nằm cô đơn quạnh quẽ khóc canh dài
Nghe thời gian đẽo mòn từng xớ thịt
Những viên gạch nhăn nheo đầy vết tích
Lở lói rêu phong vết dấu thăng trầm
Buồn gục đầu than thở với dòng sông
Mà con nước năm xưa giờ đã trôi, trôi về đâu biền biệt
Trên đồi cao trơ gan cùng tuế nguyệt
Phơi mình với nắng gió sương sa
Những rét run với bão tố quật thân già
Rỉa rói những đốt xương trơ còn lại
Cỏ cây bụi phủ
Một thời thịnh trải cả miền Trung
Giờ đây còn đâu những phút hào hùng
Những lễ tế những con người ngực trần phơi điệu vũ
Đôi bầu ngực tròn căng quyến rũ
Điệu múa Apsara chân dạng bước vĩnh hằng
Bàn tay nàng dẻo dệt dưới ánh trăng
Gọi thần Shiva về gọi thần Brahma đến
Tất cả những cùng say choáng chếnh
Cùng ngả nghiêng lạc bước cõi siêu nhiên
Cùng đêm đen tỏa sáng nét diệu huyền
Đất vẫn còn như in dấu chân người thuở ấy
Bức phù điêu khéo tạc
Lưu giữ lại này một chút của ngày xưa
Chỉ tiếc rằng thời gian vốn chẳng ưa
Mặc sức ra tay tàn phá
Thân ta giờ rệu rã
Mấy tàn hơi nữa sẽ ra đi
Đã hết thời vinh quang thì gục ngã chẳng xót gì
Nhưng bào lần giết mòn thì dẫu là trời kia cũng gào lên oán thán
Bể dâu có khi rồi cũng cạn
Vạn tuế thì sao mà thiên tuế thì sao
Dẫu bao niên cũng chẳng lẽ vĩnh hằng
Đừng tơ tưởng làm ta cười sặc ra từng viên gạch
Tháp chàm ơi! cổ nhuế rêu phong
Tạm biệt này một chiều dừng chân tháp cổ.
KHT
Last edited by kehotro; 31-08-2010 at 12:40 AM.
Ta già chưa nhỉ em ơi?
Để thơ hon hỏn vay đời nỗi đau.
Đau!
Đất và trời gần lại
U ám phủ muôn trùng
Ừm tháng này giông bão
Dày vò quãng miền trung
Vùng quê nghèo tan tác
Đây đó những xác người
Bập bềnh trong nước lũ
Tang tóc về nơi nơi
Mái lá nghèo năm cũ
Bụi chuối nép sau hè
Vết dấu còn đâu nữa
Trắng mảng trời mây che
Ôi đau thương nghèn nghẹn
Ôi dạ xót lệ nhòe
Mảnh khăn kìa ai đội
Nát lòng đâu mình tôi.
KHT
Ta già chưa nhỉ em ơi?
Để thơ hon hỏn vay đời nỗi đau.