Trang 1 / 2 12 LastLast
Bài 1 đến 10/70

Chủ đề: Tiếng chim hót trong bụi mận gai

Hybrid View

  1. #1
    Diamond Member PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    8.176
    Thanks
    301
    Thanked 3.169 Times in 588 Posts

    Default Ðề: Tiếng chim hót trong bụi mận gai

    Tiếng chim hót trong bụi mận gai
    Chương 17


    Meggie ở lại nhà, ngồi trước ánh lửa lò sưởi, có bà Smith bên cạnh chăm sóc và cố thuyết phục cô ăn một chút gì dằn bụng. Trên gương mặt của bà quản gia, nước mắt ràn rụa bàng hoàng trước hung tin, còn cô gái im lặng, đau đớn. Sự việc quá sức tưởng tượng khiến Meggie không khóc được thành tiếng.
    Có tiếng gõ cửa, Meggie đứng lên trong lòng thắc mắc không đoán ra được ai có thể băng qua vùng lầy lội đến đây giữa lúc này, cô cũng kinh ngạc trước sự loan truyền tin tức nhanh chóng từ trang trại này sang trang trại khác cách nhau rất xa.
    Cha Ralph đang đứng ngoài hành lang, mặc quần áo cỡi ngựa, ướt đẫm và lấm đầy bùn.
    - Tôi vào được không, bà Smith?
    - Ồ, thưa cha! Bà Smith kêu lên rồi chạy tới ôm lấy cha Ralph trước sự ngơ ngác của vị linh mục... Làm sao cha lại hay tin được?
    - Bà Cleary đã đánh điện tín cho tôi. Tôi đã được Tổng giám mục Di Contini Verchese cho phép. Tôi đi tìm máy bay đến đây, suýt nữa lật nhào vì khi đáp xuống đã chạm phải bùn. Nhờ đó tôi biết được mặt đất ra sao trước khi đặt chân xuống. Gilly xinh đẹp và thân thương làm sao! Tôi đã để hành lý ở nhà cha Watty, rất may được chủ khách sạn Imperial cho mượn một con ngựa. Ông ta tưởng tôi đã mất trí và đánh cá với tôi một chai rượu Johnnie Walker nếu tôi vượt qua được cả vùng bùn lầy lội này. Nhưng dù cho đám cháy có lớn tới đâu và gây thiệt hại lớn thế nào cũng chưa phải là tận thế - ông mỉm cười nói, dịu dàng đặt bàn tay lên vai bà Smith - Tôi đã đến đây và cố hết sức coi có thể giúp được gì và tôi mong được bà cảm thông - Thôi bà đừng khóc nữa.
    - Thế thì cha không hay biết gì hết, bà Smith thều thào trong nước mắt.
    - Hay biết điều gì? Chuyện gì xảy ra?
    - Ông Cleary và cậu Stuart đều chết.
    Mặt cha Ralph tái đi, đưa tay đẩy nhẹ bà quản lý ra.
    - Meggie hiện giờ ở đâu? Cha Ralph gần như hét lên.
    - Trong phòng khách. Còn bà Cleary hiện đang ở ngoài bãi chăn với xác của hai người thân. Jack và Tom đã đi mang di hài của họ về. Trời ơi! Thưa cha có lúc bất kể đức tin ở trong lòng mình, con không thể không tự hỏi sao Chúa lại tàn nhẫn thế. Tại sao Chúa lại mang đi cả hai người?
    Nhưng ngay lúc được biết Meggie đang ở đâu, cha Ralph vứt bỏ tấm vải đầu đi mưa rồi đi thẳng vào phòng khách, bước chân để lại những vết bùn.
    - Meggie - ông gọi lớn.
    Ralph đến cạnh Meggie, quỳ gối xuống bên chiếc ghế bành, nắm lấy hai tay giá lạnh của Meggie đặt vào lòng bàn tay mình.
    Meggie để người tụt xuống thấp dưới ghế, ngã trong vòng tay của cha Ralph, úp mặt vào chiếc sơ mi ướt đẫm và nhắm mắt lại. Cảm giác hạnh phúc tuyệt vời, Meggie mặc cho sự đau đớn và xót xa đang xâm chiếm, mơ ước giây phút này trở thành vĩnh cửu. Ralph đã đến, đó là bằng chứng của quyền lực mà cô vẫn giữ đối với Ralph. Meggie không hề lầm lẫn.
    - Cha ướt từ trên xuống dưới, Meggie thân yêu của cha. Con cũng bị ướt hết cả bây giờ - ông thì thầm, má áp vào mái tóc vàng nâu.
    - Không hề gì. Cha đã đến là đủ rồi.
    - Vâng, cha đã đến. Cha muốn được yên tâm rằng con không phải trải qua điều gì phiền muộn. Cha linh cảm rằng sự hiện diện của cha sẽ giúp ích cho con. Cha muốn đích thân tìm hiểu sự việc. Ôi, Meggie, ba của con và Stuart làm sao thế? Chuyện gì đã xảy ra?
    - Ba bị kẹt trong đám cháy. Chính Stuart tìm ra ba nhưng lại bị một con heo rừng húc chết sau khi anh ấy bắn trúng nó. Jack và bác Tom đã đi đưa thi hài của ba và Stuart về.
    Cha Ralph im lặng, không biết làm gì khác hơn là giữ Meggie trong vòng tay mình, ru nhẹ nhàng như ru một đứa bé cho đến khi hơi ấm của ngọn lửa trong lò sưởi làm khô áo và tóc của ông. Bấy giờ ông cảm nhận cái thân thể mà ông đang ôm chặt vào lòng mình hình như bớt căng thẳng, duỗi dần ra trong tư thế thoải mái. Cha Ralph lấy tay đỡ cằm và nâng đầu Meggie lên buộc cô ta phải nhìn mình và không suy nghĩ gì cả, ôm hôn Meggie . Đó chỉ là một sự thôi thúc không rõ cội nguồn, hoàn toàn không xuất phát từ dục vọng, chỉ là một cử chỉ bản năng, một dâng hiến để đáp lại điều mà ông đã đọc thấy trong ánh mắt màu nâu của Meggie. Có điều gì đó rất đặc biệt như lần thứ hai ban phép thánh thể. Meggie luồn tay ra phía sau, bấu mạnh vào tấm lưng gân guốc của cha Ralph, khiến cho ông giật nẩy và kêu lên vì đau.
    - Sao thế? Meggie vừa hỏi vừa dang người ra một chút.
    - Hình như cha bị xây xát ở sườn khi máy bay đáp xuống, bùn ngập đến thân máy bay, thật hết sức nguy hiểm. Cha không bị hất tung nhờ va vào lưng dựa của ghế trước.
    - Cha để con xem nào.
    Những ngón tay nhanh nhẹn và dứt khoát của Meggie tháo nút và cởi áo của cha Ralph ra. Dưới làn da sạm nắng và ướt, một vết đỏ bầm kéo dài từ sườn này đến sườn bên kia. Meggie lo âu.
    - Trời ơi, Ralph! Cha đã đi ngựa từ Gilly đến đây với vết thương như thế này sao? Chắc là cha đau lắm? Cha cảm thấy thế nào? Có bị chóng mặt không? Cha có thể bị xuất huyết bên trong.
    - Không đâu. Cha không thấy gì lạ trong người. Cha nói thật mà. Cha quá lo làm sao đến đây sớm để giúp con tránh bớt buồn khổ do đám cháy gây ra nên cha quên đi cái đau của mình. Nếu cha bị xuất huyết bên trong thì ắt cha biết. Không có đâu Meggie à.
    Meggie cúi đầu xuống, môi chạm nhẹ lên vết bầm đồng thời hai bàn tay đặt lên ngực Ralph, lượt nhẹ từ dưới lên trên, dừng lại mơn trớn ở hai vai với sự cố tình khêu gợi khiến cho Ralph bàng hoàng. Vừa bị quyến rũ, vừa sợ hãi, bằng mọi giá cha Ralph muốn thoát khỏi sự mơn trớn, ông quay người hướng khác, đẩy đầu của Meggie ra xa nhưng cuối cùng chỉ để rơi trọn vào vòng tay của Meggie, hai cánh tay ấy như những con rắn quấn chặt ý chí của cha Ralph, bóp chết mọi ý định kháng cự khi vừa mới chớm nở. Thế là quên cả đau đớn, quên cả Nhà thờ, quên luôn Chúa, Ralph tìm đôi môi của Meggie, sự háo hức làm cho đôi môi ấy hé mở, khát khao. Ralph ghì chặt Meggie vào lòng nhưng không làm sao xoa dịu được cơn rạo rực cứ dâng cao mãi. Meggie ngửa cổ ra, phơi trần hai bờ vai, da mát mịn; Ralph tưởng mình đã chìm nghỉm xuống, càng lúc càng sâu, nghẹt thở, bất lực.
    Nhận thức về bản thân con người bình thường và tội lỗi của mình như đè nặng lên Ralph, một sức nặng có khả năng nghiền nát tâm hồn, làm vỡ tung những tình cảm bị ngăn chặn lâu ngày, cuốn phăng theo một ngọn triều không thể nào chống trả nổi. Ralph muốn được khóc; những gì còn lại của sự thèm muốn cạn đi dưới gánh nặng mà phận làm người đặt lên ông. Ông tháo gỡ hai tay của Meggie đang quấn chặt cái thân hình đáng thương hại của ông rồi ngồi xổm xuống, đầu cúi gục, tưởng như đã hết tâm trí nhìn ngắm hai bàn tay run rẩy của mình đặt trên đầu gối. Meggie ơi, em đã làm gì anh? Và em sẽ làm gì nữa nếu anh cứ để cho mọi chuyện xảy ra?


    - Anh yêu em Meggie.Anh mãi mãi yêu em. Nhưng anh là linh mục, anh không thể... Anh không thể làm thế được chỉ vì như vậy mà thôi.
    Meggie đứng phắt lên, sửa lại áo ngay ngắn, nhìn xuống cha Ralph, miêng cười gượng nhưng vẫn không che giấu được sự đau khổ. Ẩn trong đôi mắt là nỗi thất vọng.
    - Ralph, thôi thế cũng được. Con đi xem bà Smith có chuẩn bị gì cho cha ăn không, rồi con sẽ mang đến cho cha dầu xoa bóp mà người ta dùng cho ngựa. Thứ này chữa các vết bầm thật tuyệt, nó sẽ làm cho cha hết đau nhức ngay, theo con nghĩ hiệu nghiệm hơn gấp mấy những nụ hôn.
    - Điện thoại có dùng được không? Cuối cùng cha Ralph đã nói ra lời.
    - Được. Một đường dây phụ đã được bắc trên các ngọn cây, mấy giờ qua ở đây đã liên lạc được với Gilly.
    Dù sao, cha Ralph cũng cần ít phút để bình tâm và tự chủ sau khi Meggie rời khỏi phòng khách. ông đến ngồi trước bàn viết của Fiona.
    - Xin vui lòng cho tôi đường dây liên tỉnh. Đây là linh mục Ralph de Bricassart ở Drogheda. Ồ! Allô, Doreen đó à; vẫn trung thành với công việc ở bưu điện. Ồ, tôi hiểu. Tôi rất vui khi nghe được tiếng nói của chị. Tôi không biết ai đang đảm trách tổng đài ở Sydney, tôi chỉ nghe một giọng nói lãnh đạm và buồn tẻ. Tôi muốn liên lạc gấp với Đức Khâm mạng giáo hoàng ở Sydney. Số của Ngài là 20 - 23 - 24. Trong khi chờ Sydney trả lời chị Doreen cho tôi nói chuyện với Bugela nhé.
    Ralph vừa báo tin cho Martin King thì Sydney gọi. Nhưng chỉ vài lời với Bugela là đủ rồi. Cả Gilly sẽ hay tin qua Martin King, kể cả nhiều người khác, trên đường dây này thường thích nghe lén điện thoại. Như thế tất cả những ai không ngại bùn lầy đều sẽ có mặt trong đám tang.
    - Allô, có phải Đức cha đó không? Linh mục Ralph đây, hiện con ở Drogheda. Ồ! Allô Doreen đừng cúp máy nhé... Vâng, cảm ơn, con đã đến đây bình yên, nhưng máy bay thì bị ngập bùn đến thân. Có lẽ con phải trở về bằng tàu hỏa... trong bùn. Thưa Đức cha, bùn... con nói bùn lầy. Không thưa Đức cha, ở đây không thể đi đâu được nếu mưa to... Từ Gillanbone đến Drogheda, con phải đi bằng ngựa, đó là phương tiện di chuyển duy nhất có thể sử dụng trong tình hình thời tiết này... Do đó mà con gọi điện cho Đức cha. Con rất vui mừng đã đến đây. Con đã có linh tính trước... Vâng, thật khủng khiếp. Vượt xa những điều con lo sợ. Padraic Cleary và con trai của ông là Stuart đều chết. Người cha bị chết trong đám cháy, người con thì bị một con heo rừng đè. Một con heo rừng thưa Đức cha... Con nói một con heo rừng... Vâng, Đức cha nhận xét đúng, ở đây người ta nói một thứ tiếng Anh rất lạ. Con xin phép Đức cha cho con được ở lại để dự đám tang và con cam đoan với Đức cha con sẽ lo lắng đầy đủ cho người vợ đáng thương và các con của bà. Vâng, thưa Đức cha, cảm ơn Đức cha. Con sẽ trở về Sydney ngay khi mọi việc xong xuôi.
    Dĩ nhiên có nhân viên tổng đài cũng nghe được Ralph yêu cầu được nói chuyện với Bugela. ông trao đổi với Martin King trong ít phút và quyết định lễ mai táng sẽ được tổ chức vào ngày mốt.
    Meggie quay trở lại với chai dầu xoa bóp trên tay nhưng không tỏ ý tự mình sẽ chăm sóc cho cha Ralph. Im lặng trao chai dầu cho ông, Meggie vắn tắt cho cha Ralph biết là khoảng một tiếng đồng hồ nữa, buổi ăn nóng sẽ được bà Smith dọn trong phòng ăn nhỏ, như thế cha Ralph có dư thời giờ để tắm rửa. Cha buồn bã nhận ra rằng hình như Meggie đã coi như mình bị cha lừa gạt; nhưng ông không hiểu được tại sao cô lại phản ứng như thế, và căn cứ vào đâu để kết tội ông như vậy. Meggie vẫn biết ông là linh mục; vậy tại sao có sự giận dỗi này?
    Một buổi sáng tinh mơ ảm đạm, đoàn người đưa hai thi hài về đến bờ bên kia sông và dừng lại ở đó. Dù nước chưa tràn bờ, sông Gillan vẫn dâng cao và chảy xiết, sâu tới mười mét. Cha Ralph cho con ngựa hồng của mình lội qua bên kia bờ sông lầy lội để đón đoàn người. ông choàng sẵn khăn lễ và mang theo đẩy đủ những gì cần thiết của linh mục trong chiếc rúi trên lưng ngựa. Trong lúc Fiona, Bob, Jack, Hughie và Tom đứng xung quanh, cha Ralph mở tấm vải quấn hai thi hài và chuẩn bị làm lễ xức dầu. Sau lần chứng kiến cái chết của bà Mary Carson thì không có một cái chết nào khác có thể làm cho linh mục Ralph ghê tởm. Cả hai thi hài đều đen, Pađy vì bị chết thiêu, còn Stuart bị nghẹt thở, Ralph ôm hôn hai thi hài với tình cảm và sự kính trọng.
    Trên đoạn đường dài 20 cây số, tấm tôm chở thi hài bị xóc lên xóc xuống phía sau hai con ngựa kéo cày xới trong bùn, in sâu những luống dài có thể nhiều nằm sau vẫn còn thấy. Nó như vết sẹo mà vào những mùa xuân tới dù cỏ đã mọc đầy lên đó vẫn không che lấp được.
    Dòng nước chảy xiết buộc đoàn người dừng lại bên kia bờ mặc dù chỉ còn hai cây số nữa đến nhà.
    - Con có một ý kiến, Bob quay qua nói với cha Ralph - Ở đây chỉ có con ngựa của cha còn khỏe, cha có thể cho ngựa lội trở qua suối, về nhà và tìm những chiếc thùng rỗng hai trăm lít, cha nhớ đóng kín nắp lại không cho nước vào. Nếu cần có thể hàn. Chúng ta cần khoảng mười, mười hai cái thùng là đủ. Cha cho cột lại và mang qua bờ bên này. Chúng ta sẽ dùng những thùng đó để chở tấm tôn và đẩy nó trở qua bờ như một cái bè.
    Cha Ralph tán đồng mà không cần đặt câu hỏi nào khác, ông cũng không có ý kiến nào hay hơn. Dominic O'' Rourke cùng hai con trai tiếp tay cha Ralph thực hiện ý kiến của Bob, rồi chính cha Ralph và Dominic O'' Rourke kéo những chiếc thùng qua con suối.
    Không có một cành hoa nào trên hai quan tài, và cũng không có một cành hoa nào trong những chiếc bình ở nhà nguyện của Drogheda. Những đóa hoa sống sót qua cơn nóng khủng khiếp của đám cháy đều bị vùi dập dưới cơn mưa, cánh của nó tan tác trong bùn như những con bướm bị mắc bẫy. Còn mọi người thì mệt mỏi, quá mệt mỏi. Những ai đã vượt qua một cuộc hành trình dài bằng ngựa trên con đường lầy lội để đến đây nghiêng mình lần cuối chào vĩnh biệt Pađy đêu mệt mỏi; những ai đã mang các thi hài về cũng mệt mỏi; đàn ông và đàn bà lo việc bếp núc và rửa dọn cũng mệt mỏi. Cha Ralph mệt đến đỗi tưởng như mình đi đứng trong giấc mơ, mắt ông đờ đẫn nhìn lần lượt gương mặt căng thẳng và tuyệt vọng của Fiona, gương mặt đau khổ và giận dữ của Meggie và nỗi đau xót của anh em Bob, Jack và Hughie lâu nay vốn thương yêu gắn bó với nhau.
    Làm lễ xong, các khách từ xa lại lên ngựa ra đi, lưng rạp xuống được che bằng những tấm vải đầu; có người chỉ bàn với nhau về viễn ảnh phá sản có thể xảy đến, những người khác cảm ơn Chúa đã cứu họ thoát chết và tránh được đám cháy. Cha Ralph gom lại đồ đạc của mình, biết rất rõ là phải đi ngay trước khi không còn khả năng rứt ra khỏi nơi này.
    Ông tìm gặp Fiona đang ngồi trước bàn viết, lặng im mắt nhìn hai bàn taỵ
    - Bà Fiona có khỏe không? Cha Ralph hỏi rồi buông mình xuống chiếc ghế bành gần đó.
    Bà quay lại nhìn cha Ralph, tan nát và chết cứng trong lòng khiến cha phải sợ và không dám nhìn thẳng.

    - Vâng thưa cha, rồi đâu sẽ vào đó. Con phải lo việc sổ sách của trang trại và năm đứa con còn lại... sáu chứ kể cả Frank. Nhưng đúng là chúng ta không trông đợi gì ở Frank phải không cha? Con không thể nào nói ra hết sự biết ơn về những gì cha đã giúp trong chuyện này. Thật là một an ủi lớn cho con khi biết rằng cha đã theo dõi và lo lắng cho Frank, nhờ thế mà số phận của nó đỡ khổ phần nào. Trời ơi, con muốn gặp Frank quá, dù chỉ một lần thôi cha ạ.
    Như một lửa hải đăng, cha Ralph nghĩ thầm. Fiona như một ngọn hải đăng chiếu ra những tia sáng khổ đau mỗi khi đầu óc của bà bị xúc động tột độ và dữ dội nhất.
    - Bà Fiona, có một việc mà tôi muốn bà phải suy nghĩ.
    - Vâng, chuyện gì thế thưa cha?
    Rồi bà lại đi trong sự trống rỗng.
    - Bà có nghe tôi nói không? Cha Ralph lo lắng hỏi lớn tiếng, lòng ông lo sợ hơn bao giờ hết.
    Một lúc lâu, linh mục tưởng rằng bà đã thu mình lại đến mức giọng nói cứng rắn của ông cũng không làm bà sực tỉnh. Nhưng một lần nữa ngọn hải đăng lại phát ra một tia sáng, rồi đôi môi mấp máy:
    - Tội nghiệp Pađy của tôi! Tội nghiệp Stuart của tôi! Tội nghiệp Frank của tôi! Bà nói như rên rỉ.
    Rồi bà lại bình tĩnh, nép mình sau cái bề ngoài cứng rắn tưởng như không có điều gì có thể lay chuyển nổi.
    Đôi mắt bà đảo quanh căn phòng mà không nhìn ra bất cứ thứ gì.
    - Vâng, thưa cha, con đang nghe đây, bà nói.
    - Này, Fiona, còn cô con gái của bà nữa chứ? Bà quên rằng bà có một đứa con gái sao?
    Đôi mắt nâu nhìn lên về hướng cha Ralph một lúc, gần như thương hại.
    - Làm sao một người đàn bà lại có thể quên con gái của mình? Nhưng một đứa con gái là gì? Chỉ là sự nhắc nhở của một niềm đau chịu đựng lâu dài, một hình bóng trẻ trung hơn của chính mình, sẽ lặp lại tất cả những hành động mà mình đã trải qua, rồi cũng sẽ khóc những giọt nước mắt mà mình đã khóc. Không thưa cha, con đã cố quên đi rằng con có một đứa con gái. Nếu con nhớ đến nó thì con sẽ coi nó cũng như một trong những đứa con trai của con. Người mẹ thường nhớ đến những đứa con trai.
    - Bà đã khóc lần nào chưa, bà Fionạ Tôi chỉ thấy bà khóc chỉ mỗi một lần.
    - Cha sẽ không bao giờ thấy như thế nữa, thưa cha. Nước mắt trong con đã cạn (toàn thân bà run lên) cha có biết không, cách đây hai ngày, con đã nhận ra rằng con yêu Pađy biết chừng nào, nhưng cũng như mọi chuyện trong đời con, nó đến quá muộn màng. Quá muộn cho anh ấy, quá muộn cho con. Cha có biết không, con rất muốn được ôm anh ấy trong đôi tay nói với anh ấy rằng “em yêu anh”. Trời ơi! Con mong rằng không một ai sẽ phải chịu đựng nỗi đau đớn như thế này.
    Cha Ralph quay mặt nơi khác để khỏi nhìn thấy vẻ đau thương ấy và để Fiona có thời gian lấy lại bình tĩnh, còn ông thì có thể hiểu sâu hơn một con người bí ẩn.
    - Không, ông nói, không người nào có thể trải qua và cảm nhận được nỗi đau của bà, mỗi người có một nỗi đau riêng.
    Fiona nhếch miệng cười buồn bã.
    - Vâng, đó cũng là một an ủi, phải không thưa cha? Nỗi đau đớn không phải là điều nên ước ao nhưng dù sao nỗi đau đớn ấy cũng là của riêng con.
    - Tôi mong bà hứa với tôi một điều, bà Fiona.
    - Con sẽ nghe lời cha.
    - Bà hãy chăm sóc Meggia. Đừng quên điều đó. Hãy buộc Meggie tham dự các buổi khiêu vũ trong vùng; gặp gỡ các chàng trai trẻ, thúc đẩy Meggie nghĩ đến chuyện lấy chồng, xây dựng riêng một tổ ấm. Tôi nhận thấy tất cả những thanh niên con của các trại chủ quanh vùng này đến đây dự đám tang đều say đắm nhìn Meggie. Nên tạo thêm cơ hội cho Meggie gặp các thanh niên ấy trong một hoàn cảnh ít nặng nề hơn.
    - Xin theo ý cha.
    Linh mục Ralph thở dài rồi bước ra, một mình Fiona vẫn ngồi yên nhìn hai bàn tay gầy guộc và trắng xanh nhưng hình như bà chẳng thấy gì cả.
    Meggie tiễn cha Ralph ra đến chuồng ngựa, nơi đây con ngựa thiến của ông chủ khách sạn Imperial cho mượn đang ăn cỏ khô với lúa mạch. Cha Ralph quẳng chiếc yên cũ lên lưng con vật và cúi xuống siết chặt lại đai bụng ngựa, trong khi Meggie đứng dựa vào một bao cỏ khô theo dõi cha.
    - Cha nhìn xem, con vừa tìm được cái gì nè, vừa nói Meggie vừa trao cho Ralph một bông hồng màu tro nhạt đúng lúc cha Ralph thẳng đứng lên. Đây là bông hồng duy nhất con đã tìm thấy trong một bụi cây, dưới những hồ chứa nước sau nhà. Nó đã sống sót qua cơn nóng của đám cháy và được che chở không bị vùi dập dưới cơn mưa. Con đã hái hoa này tặng cha, hãy giữ như một kỷ niệm về con.
    Ông cầm lấy bông hồng vừa hé nở tay run run thiếu tự tin và nhìn cành hoa.
    - Meggie, ta không cần vật kỷ niệm của con, bây giờ và mãi mãi về sau này. Ta mang trong ta con người trọn vẹn của con, chính con thừa biết điều đó. Ta không thể giấu diếm tình cảm ấy được, phải không Meggie?
    - Nhưng đôi khi cũng cần có một thực tế kỷ niệm để có thể sờ mó nó - Meggie quyết bảo vệ ý kiến của mình. Người ta có thể nhìn ngắm và nhớ lại những gì có thể quên đi nếu kỷ niệm đó không ở trước mặt. Con van cha, hãy cầm lấy...
    - Meggie hãy gọi ta bằng tên, Ralph - ông nói.
    Ông cúi xuống mở chiếc vali nhỏ, trong đó đựng các thứ cần thiết để làm lễ và lấy ra cuốn kinh thánh có bìa khảm xà cừ đắt tiền, một vật sở hữu của ông. Thân sinh đã mất của Ralph đã tặng cho ông cuốn sách này ngày ông được thụ phong linh mục cách đây mười ba năm. Ông mở cuốn kinh thánh, nơi đước đánh dấu bằng một rubăng màu trắng rộng khổ, lật qua vài trang, đặt chiếc bông hồng trong đó và đóng sách lại.
    - Có phải Meggie muốn ta để lại cho con một kỷ niệm phải không? Đúng như thế chứ?
    - Vâng.
    - Ta sẽ không để lại cho Meggie điều gì cả. Ta muốn Meggie hãy nhìn quanh và chọn cho mình một chàng trai nhân hậu, đàng hoàng, để sau này trở thành chồng của con, rồi sinh con cái, điều mà Meggie rất tha thiết. Meggie sinh ra để làm mẹ, chẳng phải đó là mơ ước của con sao? Ta không thể từ bỏ Nhà thờ vì ta đã không thể yêu con như một người chồng, vì ta đã... Meggie có hiểu ta không? Quên ta đi, Meggie ạ!
    - Thế cha không hôn con trước khi cha giã từ sao?
    Thay cho câu trả lời, Ralph leo lên ngựa đi thẳng ra cửa trước khi đặt lên đầu chiếc nón phớt cũ kỹ mà người chủ ngựa cũng đã cho mượn. Trong một thoáng, đôi mắt xanh của Ralph loé sáng lên; dưới cơn mưa, con ngựa bước trầy trật trên con đường bùn lầy dẫn đến Gilly. Meggie không biết làm gì hơn là nhìn theo nhưng vẫn đứng đó trong bóng tối của chuồng ngựa ẩm ướt. Mùi phân ngựa và cỏ khô làm Meggie nhớ lại cái nhà kho ở Tân Tây Lan và Frank.

    Hết chương 17

  2. #2
    Diamond Member PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    8.176
    Thanks
    301
    Thanked 3.169 Times in 588 Posts

    Default Ðề: Tiếng chim hót trong bụi mận gai

    Tiếng chim hót trong bụi mận gai
    Chương 18

    Ba mươi tiếng đồng hồ sau khi rời Drogheda, cha Ralph đã có mặt trong phòng của Đức Khâm mạng. Ông đi ngang qua căn phòng rộng lớn, đến hôn chiếc nhẫn người cha linh hồn của mình, rồi buông mình xuống ghế bành một cách mệt mỏi. Chỉ khi cảm thấy đôi mắt đẹp và thông suốt đang nhìn thẳng vào mình, cha Ralph mới nhận ra cách ăn mặc không bình thường của ông, và hiểu ra tại sao có nhiều người đã nhìn mình chăm chăm từ khi ông mới bước xuống nhà ga Trung ương. Bỏ quên chiếc vali gởi ở nhà xứ Gilly, cha Ralph nhảy lên tàu hỏa chuyến tốc hành chỉ trước giờ chạy hai phút. Ông đã trải qua một ngàn cây số trên toa tàu lạnh giá mà chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, quần cỡi ngựa và giày bốt, tất cả ướt đẫm mà không hay biết. Cha Ralph nhìn lại quần áo của mình, cười buồn rồi nhìn về hướng Tổng giám mục.
    - Xin Đức cha tha lỗi. Có quá nhiều biến cố xảy ra đến nỗi con quên mất cách ăn mặc dị hợm của mình.
    - Con khỏi phải xin lỗi, Ralph (khác hơn người tiền nhiệm, ông thích gọi thư ký riêng của mình bằng tên). Trông con có vẻ rất lãng mạng, đỏm dáng nữa là khác, dù con có vẻ mệt mỏi. Tuy nhiên, như thế có phần nào thế tục hơn phải không?
    - Về phương diện tục thế, con hoàn toàn đồng ý. Nhưng về phương diện lãng mạn và đỏm dáng, thưa Đức cha, có lẽ vì Đức cha chưa bao giờ thấy cách ăn mặc thông thường của con ở Gillanbone.
    - Ralph rất thân mến của ta, dù cho con nảy ra ý định dùng bao đựng than để làm quần áo mặc, con cũng sẽ không mất đi chút nào vẻ lãng mạn và đỏm dáng! Bộ quần áo cỡi ngựa rất hợp với con, đúng là rất hợp. Cũng như với chiếc áo dòng, con đừng bận tâm để chứng minh rằng con không thấy bộ quần áo đó hợp với con hơn là bộ đồ vét đen. Con có một dáng đi rất lạ và đặc biệt thu hút. Con giữ được một thân hình cường tráng. Cha tin rằng con sẽ giữ được như thế mãi mãi. Cha cũng nghĩ rằng, khi cha được gọi về La Mã, cha sẽ mang con theo. Cha rất tò mò xem coi con sẽ gây ấn tượng ra sao với các giáo sĩ người àbụng to và chân ngắn ngủn. Đúng là một con mèo thon thả đẹp giữa những con bồ câu mập và ngơ ngác.
    La Mã! Cha Ralph giật nẩy người.
    - Chuyện xảy ra có đau đớn không, Ralph? Tổng giám mục vừa hỏi vừa đưa bàn tay đeo nhẫn vuốt ve chiếc lưng mượt mà của con mèo Abyssinian dang nằm kêu gừ gừ trên đầu gối của ông.
    - Khủng khiếp lắm thưa Đức cha.
    - Con dành rất nhiều tình cảm cho gia đình đó?
    - Thưa vâng.
    - Con có yêu thương mọi người trong gia đình ấy như nhau hay với một số người, con yêu nhiều hơn những người khác?
    Nhưng cha Ralph cũng quỷ quyệt không kém bề trên của mình. Thời gian phục vụ khá lâu dưới quyền ông đủ để cho cha Ralph hiểu thấu cách suy nghĩ của Tổng giám mục. Cha Ralph phá vỡ cái bẫy giăng ra bằng một thái độ thẳng thắn giả tạo, nhưng đủ sức làm tiêu tan mọi nghi ngờ ở Tổng giám mục. Đầu óc tinh tế và lắt léo ấy lại không nghĩ ra rằng một sự thẳng thắn bề ngoài nó dối trá gấp mấy lần so với sự chối quanh né tránh.
    - Con yêu thương mọi thành viên trong gia đình đó nhưng như Đức cha đã nói, với một số người, con có yêu thương nhiều hơn. Chẳng hạn Meggie, cô con gái mà con yêu thương nhất. Con luôn cảm thấy có trách nhiệm riêng với cô con gái vì gia đình gồm toàn con trai và quên đi sự có mặt của đứa con gái.
    - Cô gái Meggie đó bao nhiêu tuổi?
    - Con không biết chính xác. Ồ! Có lẽ khoảng hai mươi tuổi, hình như thế. Nhưng con có yêu cầu bà mẹ hứa sẽ bớt đi công việc sổ sách kết toán để con gái của bà có điều kiện tham dự vào những cuộc khiêu vũ trong vùng, có cơ hội gặp nhiều chàng trai cùng lứa tuổi. Nếu không cuộc đời cô ta sẽ hỏng mất vì bị giam hãm ở Drogheda như thế quả là tai hại.
    Cha Ralph chỉ nói toàn sự thật. Với sự tinh ý nhạy bén đặc biết, Tổng giám mục nhận ra ngay, mặc dù ông chỉ hơn người thư ký riêng của mình ba tuổi. Con đường công danh của ông ở tòa thánh không phải chịu những thăng trầm như linh mục Ralph, nhưng dưới nhiều góc cạnh, ông cảm thấy mình già hơn gấp bội người dưới quyền. Cha Ralph sẽ không bao giờ già như thế. Vatican đã hủy hoại quá sớm sức sống ở người mà tòa thánh đã chiếm hữu, còn Ralph thì vẫn còn tràn trề sinh lực.
    Bớt đi phần nào sự cảnh giác, Tổng giám mục vẫn tiếp tục quan sát người thư ký riêng của mình và trở lại cuộc chơi hấp dẫn để bằng mọi cách tìm cho ra chính xác động cơ ở Ralph là gì. Lúc đầu, Tổng giám mục tin chắc rằng ở con người này có sự yếu đuối về xác thịt, bằng cách này hay cách khác. Cái đẹp lạ lùng ở gương mặt, kể cả thân hình chắc chắn gợi lên biết bao thèm muốn, đến đỗi cha Ralph không thể nào không biết đến. Nhưng với thời gian, Đức cha dã thấy ra rằng cảm tưởng ban đầu của mình chỉ đúng một nửa: đúng là cha Ralph cũng cảm nhận được sức quyến rũ của mình nhưng điều đó gắn liền với sự hồn nhiên không thể chối cãi. Dù ngọn lửa đang cháy bỏng trong con người cha Ralph là gì đi nữa, thì điều chắc chắn, đó không phải là vấn đề xác thịt. Tổng giám mục đã sắp xếp cho linh mục Ralph gần gũi với những người đồng tình luyến ái cao tay, biết cách thu hút những ai có chút khuynh hướng đồi bại này nhưng kết cuộc chẳng có kết quả nào. Ngài cũng theo dõi linh mục Ralph khi ông ở bên cạnh những người phụ nữ đẹp nhất nước nhưng cũng chẳng có kết quả. Một thoáng chú ý cũng không có, sự thèm muốn trong ánh mắt cũng không dù cho ông không hay biết mình được chú ý. Vâng, Tổng giám mục cũng có lúc dùng những người dưới tay để theo dõi và báo cáo lại một cách trung thực. Thế là Đức cha bắt đầu tin rằng chỗ yếu của linh mục Ralph nằm trong sự tự kiêu mình là linh mục và trong chính tham vọng của ông, đó là hai mặt của một nhân cách mà thật ra không xa lạ đối với Đức cha vì chính trong bản thân ngài cũng tìm thấy những mặt ấy. Nhà thờ không thiếu địa vị dành cho những kẻ tham vọng và cũng như những định chế có tầm cỡ, nó luôn luôn dựa vào những con người trung kiên và tham vọng như thế để trường tồn. Dư luận ngoài đời đồn rằng linh mục Ralph đã sang đoạt tài sản mà gia đình Cleary đáng lẽ được thừa kế; mỉa mai thay đó lại là gia đình mà linh mục nói với mọi người rằng mình yêu thương. Cứ cho đó là sự thật thì càng phải sử dụng linh mục Ralph. Đôi mắt xanh đẹp tuyệt ấy đã sáng lên làm sao khi nghe nhắc tới La Mã! Có lẽ đã đến lúc thử một bước đi chiến lược mới. Tổng giám mục làm ra vẻ lơ đễnh đi một nước cờ trong cuộc đối thoại với linh mục Ralph, nhưng thật ra dưới đôi mi nửa khép nửa mở, ông vẫn quan sát rất chăm chú:
    - Cha đã nhận được tin tức từ Vatican trong khi con đi vắng, Ralph ạ. Tổng giám mục vừa nói vừa đặt nhẹ con mèo qua một bên. Sheba bé nhỏ của ta, con ích kỷ quá. Con làm cho hai chân ta tê cứng.
    - Chuyện gì thế thưa Đức cha? Linh mục Ralph ngả người vào ghế bành để nhìn rõ hơn Tổng giám mục, đồng thời ông cố giữ cho hai mí mắt không sụp xuống vì quá mệt mỏi sau một cuộc hành trình dài.
    - Vâng, con có thể đi ngủ nhưng trước đó con cần nghe những tin tức này đã. Cách đây không lâu, cha có gởi một mật thư riêng cho Đức Thánh cha và ngay sáng hôm nay, cha đã nhận được trả lời của Ngài qua người đại diện là Đức Hồng Y Monteverdi, một người bạn của cha. Cha vẫn tự hỏi phải chăng Monteverdi thuộc dòng dõi nhà soạn nhạc thời Phục Hưng. Không hiểu sao, cha cứ quên mãi không hỏi điều đó khi gặp Ngài. Ồ! Sheba, tại sao con cứ đưa vuốt ra mỗi khi con cảm thấy ưa thích?
    - Con đang nghe đây thưa Đức cha. Con chưa buồn ngủ đâu, cha Ralph cười nói. Đức cha yêu mèo là điều không có gì ngạc nhiên. Đức cha không khác con mèo, thích kéo dài sự vui sướng khi vờn con mồi. Sheba xinh đẹp hãy lại đây, đừng theo con người ác độc ấy, hãy lại đây với ta.
    Con mèo cái lập tức rời khỏi bộ áo tím của Tổng giám mục và nhảy lên đùi linh mục, nó nằm rạp người xuống, đuôi ngoe nguẩy, vừa hít mạnh để đánh hơi, có vẻ như thích mùi ngựa và mùi bùn trên người của linh mục Ralph.
    Đôi mắt xanh lanh lợi của cha Ralph nhìn thẳng vào mắt Tổng giám mục; hai mí mắt nửa nhắm nửa mở, cả hai đều rất tỉnh táo.
    - Làm thế nào mà cha lập được thành tích như thế? Tổng giám mục hỏi. Sheba chẳng bao giờ tuân theo lời của bất cứ ai, thế mà nó chạy ngay lại cha như thể được mời ăn trứng cá caviar hay một thứ cao lương mỹ vị nào đó. Đồ bội bạc!
    - Con vẫn chờ nghe Đức cha nói tiếp.
    - Có phải bực bội vì bị chờ đợi nên con đã trả thù bằng cách đoạt con mèo cái của cha? Thôi, con đã thắng cuộc, xin thua. Mà này, có bao giờ con nếm mùi thất bại chưa? Một câu hỏi thú vị đấy, Ralph thân mến. Còn bây giờ cha xin có lời chúc mừng. Kể từ nay con phải đội mũ lễ, mặc áo choàng lễ và người ta phải gọi con bằng Đức cha, giám mục De Bricassart.
    Tổng giám mục thích thú nhìn đôi mắt của Ralph mở ra thật lớn. Lần đầu tiên, linh mục Ralph không tìm cách giả vờ hay che dấu những tình cảm thật của mình. Ông ta rạng rỡ lên một cách tự nhiên.

    Hết chương 18

  3. #3
    Diamond Member PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    8.176
    Thanks
    301
    Thanked 3.169 Times in 588 Posts

    Default Ðề: Tiếng chim hót trong bụi mận gai

    Tiếng chim hót trong bụi mận gai
    Chương 19


    Đất đỏ nhanh chóng tìm lại sức sống một cách kinh ngạc. Chỉ trong một tuần, những mầm xanh nhú lên xuyên qua lớp bùn nhầy nhụa và trong hai tháng, những chiếc lá non đã xuất hiện trên các cành cây bị cháy đen. Con người đã chứng tỏ được sự chịu đựng và sức quật khởi của mình. Ai thiếu kiên nhẫn sẽ không thể ở lại trên vùng đất tây bắc bao la này. Nhưng phải chờ nhiều năm, các vết thương do đám cháy kinh khủng gây ra mới xóa hết.
    Drogheda mất ít nhất một phần năm đất khai thác, thiệt hại hai mươi lăm ngàn con cừu. Thật ra đây là một thiệt hại chẳng là bao vì vào những năm thuận lợi, đàn cừu lên đến khoảng một trăm hai mươi lăm ngàn con. Tuy nhiên khi nhìn các khu vườn của Drogheda, vào mùa xuân vẫn trơ trọi và cháy đen, lòng ai cũng đau nhói. Dân chúng ở đây có thể sống sót trong cơn hạn hán nhờ những bồn chứa nước của Michael Carson nhưng ngược lại không có thứ gì để đối đầu với lửa. Dây đậu tía không làm sao nở hoa. Những cây hoa hồng bị còi chỉ còn lại những gai và gai, hoa pensé cũng chết, các loại cây nhỏ khác thì không khác những cọng rơm vàng úa; ở những nơi có bóng mát, các cây vẫn rạp mình xuống một cách thảm hại, không còn hy vọng hồi sinh.
    Bob quyết định noi theo con đường của cha, tăng cường thêm lực lượng để trang trại đạt được hiệu quả cao nhất, do đó anh thu nhận thêm ba người chuyên về chăn nuôi. Bà Mary Carson khi còn sống không chịu ghi vào sổ lương danh sách những công nhân làm vài ngày mà chỉ ghi tên các thanh niên của gia đình Cleary; còn vào những lúc bận rộn cừu đẻ và cắt lông, bà chỉ dùng công nhân tạm thời, nhưng Pađy, cha của Bob, thì suy nghĩ và làm khác, ông nghĩ rằng nếu những người làm công có thể đặt tin tưởng và một nơi chốn nhất định để lập nghiệp, họ sẽ làm việc tốt hơn. Nhưng cuối cùng, kết quả không khác nhau bao nhiêu. Phần đông những người chăn nuôi mướn mắc cái bệnh không thể ở yên một chỗ.
    Fiona thay chồng đảm trách việc quan hệ thư từ với Đức cha Ralph, và trung thành với tính tình của mình, bà không bao giờ tiết lộ với bất cứ ai nội dung thư từ, ngoại trừ duy nhất vấn đề quản lý trang trại. Meggie rất thèm muốn đoạt lấy những thư ấy và đọc cho đỡ nhớ nhung nhưng Fiona không để cho con gái mình có những cơ hội như thế. Bà bỏ tất cả thư vào một tủ sắt nhỏ ngay khi con gái bà hay tin có thư mới đến. Sau khi Đức cha Ralph rời khỏi Drogheda, bà Fiona quên ngay lời hứa của mình với linh mục. Trong vài lần được mời dự khiêu vũ và tiếp tân, Meggie đều từ chối. Được biết việc này, Fiona vẫn giữ nguyên thái độ xưa kia, không hề thúc đẩy con gái chấm dứt cuộc sống đơn độc và buồn tẻ.
    Liam O'' Rourke lợi dụng mọi cơ hội để tạt ngang qua Drogheda bằng xe hơi. Enoche Davie điện thoại thường xuyên, Conner Carmichael và Alastair Mac Queen cũng thế. Nhưng đối với mỗi người, Meggie đều tỏ ra xa lạ, khô khan, đến đỗi tất cả đều thấy mình hoàn toàn không hy vọng.

    Hết chương 19

  4. #4
    Diamond Member PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    8.176
    Thanks
    301
    Thanked 3.169 Times in 588 Posts

    Default Ðề: Tiếng chim hót trong bụi mận gai

    Tiếng chim hót trong bụi mận gai
    Chương 20


    Chuông điện thoại reo lên, hai tiếng dài một tiếng ngắn, tín hiệu dành riêng cho Drogheda, Fiona nhắc ống nghe và quay lại.
    - Điện thoại của Bob.
    - Allô... à! Jimmy đó phải không... Vâng, Bob đây... Vâng đồng ý. Thế thì hay lắm. Có giấy chứng nhận tốt không? Cứ gởi hắn đến đây... Nếu đúng là anh ta giỏi như thế, bạn có thể nói thẳng với hắn rằng đã có một chỗ làm dành sẵn ở đây. Tôi không tin lắm ở những tờ giấy chứng nhận... Thôi nhé. Cảm ơn. Chào.
    Bob trở lại ghế ngồi.
    - Chuyện liên quan đến một anh thợ chăn nuôi, một anh chàng khá lắm theo con nhận xét của Jimmy. Anh ta đã từng làm việc ở đồng bằng Queensland phía tây gần Longreach và Charleville. Anh ta chăn bò cũng rất giỏi. Đây là một tay cưỡi ngựa xuất sắc, có tài luyện ngựa. Trước kia anh ta là thợ cắt lông cừu, cũng là một tay cự phách trong nghề này theo lời Jimmy. Hai trăm năm chục con trong một ngày! Con chỉ hơi ngạc nhiên tại sao một nhà vô địch như thế lại bằng lòng với đồng lương của một người chăn cừu? Rất hiếm trường hợp một tay cắt lông cừu giỏi như thế lại bỏ tông đơ để ngồi lên mình ngựa. Dù thế nào thì đó là một anh chàng mà ta đang cần ở các bãi chăn, phải không mẹ?
    Với năm tháng, giọng nói của Bob kéo dài ra như giọng đặc biệt của người Úc nhưng ngược lại anh nói từng câu rất ngắn. Anh sắp sửa bước vào cái tuổi ba mươi nhưng hình như không có khả năng chinh phục các cô gái mà anh được gặp trong các cuộc tiếp tân rất hiếm được tổ chức. Một mặt anh rất nhút nhát, một mặt khác anh không thích chú ý gì hơn là đất đai và chăn nuôi. Jack và Hughie càng ngày càng giống anh mình. Cả ba cũng thích nằm trên sàn, sợ rằng nằm trên giường sẽ làm cho họ mềm yếu đi.
    - Anh thợ mới mà con nói đã có gia đình chưa? Fiona hỏi nhưng vẫn tiếp tục công việc sổ sách của mình.
    - Con không biết. Con quên hỏi. Ngày mai mình sẽ biết ngay khi anh ta đến đây.
    - Hắn đến đây bằng cách nào?
    - Jimmy đưa anh ta đến bằng xe hơi. Anh ta muốn nhìn qua các con cừu già ở Tankstand.
    - Mong rằng hắn sẽ ở lại đây một thời gian. Nếu hắn chưa có vợ, mẹ đoán hắn sẽ lại ra đi trong vài tuần - Fiona nói - Những anh làm công kiểu đó không ở lại lâu đâu.
    Jims và Patsy đang theo học nội trú tại Riverview nhưng nhất quyết sẽ không ở lại trường thêm một ngày nào nữa khi cả hai được mười bốn tuổi. Cả hai náo nức chờ cái ngày được đi theo Bob, Jack và Hughie ở ngoài bãi chăn.
    Nhiều tuần đã trôi qua khi lần đầu Meggie chạm mặt với tay thợ chăn nuôi mới đến làm. Tên anh ta là Luke O'' Neill. Anh thường đến ngôi nhà lớn trò chuyện. Luke từ chối không ngủ trong lán trại dành cho những người độc thân, anh chọn căn nhà nhỏ trống còn lại bên suối để ở. Ngay khi vừa được giới thiệu với bà Smith, Luke đã giành được cảm tình của bà quản gia rất ít khi chú ý đến hạng người ở thuê làm mướn. Con người mới đến này gây nhiều tò mò cho Meggie trước khi nàng gặp mặt trực tiếp.
    Con ngựa hồng và con ngựa cái của Meggie được nhốt trong chuồng chứ không thả ngoài bãi quay ngựa nữa. Do đó Meggie thường bắt đầu ngày làm việc của mình trễ hơn nhóm đàn ông vì vậy có khi trong nhiều tuần lễ liền Meggie không chạm mắt mấy người thợ. Nhưng cuối cùng thì nàng chạm mặt với Luke vào một buổi xế chiều mùa hè, lúc mặt trời đã xuống thấp làm đỏ rực các hàng cây, kéo dài thườn thượt những cái bóng, trước khi lùi dần vào sự quên lãng của màn đêm. Meggie từ Borehead trở về và đi ngược chầm chậm đến chỗ băng qua con suối, cùng lúc đó Luke từ hướng đông nam về cũng đi đến.
    Ánh mặt trời chiếu thẳng vào mắt Luke, nàng nhìn thấy anh ta trước khi anh ta thấy nàng. Luke cỡi một con ngựa hồng cao lớn, hung dữ, bờm và đuôi màu đen. Khác hơn các đồng nghiệp của mình, Luke mặc áo sơ mi trắng và quần màu nhạt. Lịch sự làm sao! Meggie nói thầm. Như thế cũng tốt nếu anh ta không sợ mất công giặt ủi.
    - Chào bà chủ! Anh ta nói lớn khi ngựa tiến lên ngang với nàng. Anh ta chào Meggie bằng cách giở mũ ra rồi để trở xuống hơi ngửa ra phía sau. Đôi mắt xanh có vẻ không coi ai ra gì, nhìn nàng không giấu giếm sự ngưỡng mộ
    - Xin lỗi, cô chắc chắn không phải là bà chủ, có lẽ con gái của bà. Anh ta nhận xét. Tôi tên là Luke O'' Neill.
    Meggie ấp úng vài tiếng gì đó không rõ, né tránh không nhìn thẳng anh ta, lòng bối rối và cử chỉ thiếu tự nhiên, không làm sao tìm ra một câu chào hỏi thông thường thích hợp cho hoàn cảnh.
    Ồ, thật là phi lý? Tại sao lại có một con ngựa liều lĩnh có đôi mắt và nét mặt giống linh mục Ralph đến thế. Cái giống ấy không ẩn chứa trong cách nhìn Meggie; sự vui tính thấy rõ trong bản chất con người của anh ta và cái nhìn ấy không hề để lộ một tình yêu cháy bỏng dành cho nàng. Ngược lại ngay ở cái giây phút đầu nàng gặp cha Ralph, cô bé Meggie đã bắt gặp tình yêu trong đôi mắt của linh mục. Làm thế nào nhìn Luke mà không thấy đôi mắt của Ralph và tránh được không nhớ đến Ralph. Một trò đùa ác độc, một sự trừng phạt.
    Hoàn toàn không ý thức về những suy nghĩ mà anh đã gợi lên trong đầu của Meggie, Luke giữ cho con ngựa hồng khó dạy của mình ngang với con ngựa cái bình thản của Meggie, cả hai đang băng qua suối, nước chảy rất dữ sau những trận mưa lớn. Không thể nghi ngờ, Meggie đã trở thành một thiếu nữ tuyệt đẹp. Mái tóc của nàng cũng đẹp làm sao! Phải chi nàng chịu ngước mặt lên cho anh ta có thể ngắm trọn vẹn gương mặt!
    Nhưng đúng cái lúc Meggie quyết định làm điều đó thì sự biểu lộ trên gương mặt đã buộc Luke phải nhíu mày lại vì sửng sốt. Không hẳn Meggie đã nhìn Luke như có hận thù nhưng cái nhìn ấy như muốn tìm kiếm điều gì đó còn tiềm ẩn hoặc là một nét nào đó mà Meggie không muốn bắt gặp ở Ralph. Meggie bối rối, còn Luke thì chưa quen bị phụ nữ nhìn soi mói trong thế bị động. Mái tóc màu vàng hơi hung của Meggie sáng rực dưới màu trời đỏ ửng của hoàng hôn cùng đôi mắt nâu như một cái bẫy chực chờ Luke tự ý lao vào.

    Anh theo dõi thích thú với phản ứng bực dọc và thất vọng của Meggie. Rồi anh bình tĩnh tiếp tục quan sát: cái miệng như đóa hoa hé nở, những hạt mồ hôi động lại ở môi như những hạt sương mai, trên trán cũng có những giọt mồ hôi như thế vì trời nóng, lông nheo cong lên vì ngạc nhiên.
    Nụ cười của Luke để lộ những chiếc răng to khỏe của linh mục Ralph; nhưng nụ cười ấy lại không phải cha Ralph.
    - Cô có biết không, cô có một cái nhìn ngơ ngác hồn nhiên của một đứa trẻ. Miệng tròn như chữ O và cả chữ A.
    - Tôi xin lỗi ông - Meggie nói mắt nhìn nơi khác. Tôi không cố tình soi mói ông. Ông làm cho tôi nhớ đến một người, có thế thôi.
    - Cô nhìn tôi tùy thích. Còn hơn là tôi chỉ được nhìn cái đỉnh đầu của cô dù cho nó đẹp đến đâu. Tôi gợi cho cô nhớ đến ai?
    - Điều đó không quan trọng. Tuy nhiên thật là quái lạ khi nhìn gặp một người lần đầu tiên lại cảm thấy rất quen thuộc... Nhưng thật ra lại rất khác với người đó.
    - Cô tên gì, cô bé gái Cleary?
    - Meggie.
    - Meggie... Một cái tên không phù hợp với cô chút nào. Tôi thích cô mang tên Belinda hay Madeline hơn, nhưng nếu Meggie đúng là cái tên không thể nào khác hơn nữa của cô thì đành bằng lòng với Meggie vậy. Tên gọi thân mật là gì?...
    - Không, Meghann.
    - Ừ, nghe thích hơn! Vậy tôi gọi cô là Meghann.
    - Không, không có chuyện đó được! Meggie phản ứng lại. Tôi rất ghét cái tên ấy.
    Luke cười:
    - Cô được nuông chiều quá và quen được mọi người thỏa mãn các ý thích bất thường, cô bé Meggie ạ. Nhưng với tôi, nếu tôi thích gọi cô là Eustacia Sophronia Augusta thì không ai có thể cấm cản tôi, cô có biết không?
    Cả hai vừa đến bãi thả ngựa. Luke buông ngựa xuống đất nhẹ nhàng, đưa tay đấm nhẹ vào đầu con ngựa đang nhe răng muốn cắn anh ta, con vật quay đi chỗ khác, ngoan ngoãn. Đứng dưới đất, anh ta đưa tay ra chờ để đỡ Meggie xuống. Nhưng không, Meggie thúc chân vào bụng con vật rồi đi thẳng đến chuồng.
    - Con ngựa hồng khó tính này không thể chung chạ với những con ngựa tầm thường. Meggie nói thật lớn và không thèm quay lại.

  5. #5
    Diamond Member PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    8.176
    Thanks
    301
    Thanked 3.169 Times in 588 Posts

    Default Ðề: Tiếng chim hót trong bụi mận gai

    Ồ, sao lại phi lý thế! Dù đứng thẳng người trên hai chân, hắn cũng giống linh mục Ralph; cũng cao lớn, vai rộng, hông thon, nhưng cái đẹp tỏa ra có phần khác. Linh mục Ralph di chuyển như một vũ công, Luke lại như lực sĩ. Nhưng cả hai đều có cặp mắt xanh như nhau, mũi cũng thanh và thẳng, đường nét của miệng được vẽ rất tuyệt. Có lẽ anh ta không giống linh mục Ralph như cây bạch đàn màu xám, thật cao và tuyệt đẹp với cây bạch đàn màu xanh, cũng cao như thế, và cũng đẹp như thế.
    Sau cuộc gặp gỡ tình cờ đó, Meggie nghe ngóng dư luận về những lời bình phẩm liên quan tới Luke. Bob và các anh trai đều hài lòng về công việc của Luke và tỏ ra ăn ý với anh ta. Ngay cả Fiona cũng đề cập đến tên của Luke trong một buổi tối trò chuyện, nhận xét rằng anh ta là một thanh niên đẹp trai.
    - Mẹ có thấy anh ấy giống ai không? Meggie đang nằm dài trên thảm đọc sách hỏi bằng một giọng rất tự nhiên.
    Fiona suy nghĩ một lúc.
    - Đúng rồi, mẹ thấy anh ta hao giống linh mục De Bricassart. Cũng thân hình ấy, nước da ấy... Nhưng không giống nhiều lắm. Hai người rất khác nhau về tính cách đàn ông. Meggie, mẹ muốn con ngồi trên ghế như một thiếu nữ khi đọc sách. Không phải vì mặc quần cỡi ngựa mà con tự cho phép xử sự như một thằng con trai phóng túng.
    - Có sao đâu - Meggie cãi lại mẹ. Làm như có ai đó theo dõi con.
    Xuống bếp, Meggie mới khám phá ra sở dĩ Luke dám ăn mặc sang trọng với chiếc sơ mi và quần màu sáng là vì anh ta đã chinh phục bà Smith. Chính bà là người giặt ủi quần áo cho Luke.
    Một tuần sau gặp lại Luke gần con suối, Meggie nghĩ rằng Luke đã cố tình chờ mình ở đó, nhưng hoàn toàn không định ra được thái độ nào nếu điều nàng nghi ngờ ấy là đúng.
    - Chào Meghann.
    - Chào anh, Meggie đáp lại, mắt nhìn thẳng hai tai của con ngựa hồng.
    - Có một cuộc khiêu vũ ở trại cắt lông cừu Braich thứ bảy tuần tới. Cô có thích chúng ta cùng đi?
    - Cảm ơn anh đã mời tôi, nhưng rất tiếc tôi không biết nhảy. Do đó tôi không tham dự.
    - Tôi sẽ tập cho cô một vài động tác là xong, đó không phải là một trở ngại. Nhờ tôi đưa cô em gái của ông chủ đi khiêu vũ, Bob sẽ cho tôi mượn chiếc xe Rolls già nua và biết đâu đưa mượn cả chiếc ôtô mới?
    - Tôi đã nói với anh là tôi không đi! Meggie đáp lại hàm răng cắn chặt.
    - Cô nói với tôi là cô không biết nhảy và tôi đã trả lời với cô là tôi sẽ dạy cho cô. Cô không hề nói năng rằng cô không đi với tôi nếu cô biết nhảy, điều đó cho phép tôi nghĩ rằng chính không biết nhảy là một cản trở chớ không phải cá nhân tôi. Hay cô chỉ muốn đến đó trình diễn?
    Bực bội, Meggie nhìn Luke bằng ánh mắt dữ tợn nhưng Luke vẫn bình thản cười lớn tiếng:
    - Cô được nuông chiều hư hỏng, bé Meghann. Đã đến lúc mọi người xung quanh không nên chiều theo tính khí bất thường của cộ
    - Tôi không thuộc loại con cưng.
    - Cô hãy xem lại. Cô con gái duy nhất giữa các anh trai, người nào cũng thương yêu cô; ngoài ra tất cả đất đai này, rồi tiền bạc, nhà cửa sang trọng, người làm đông đảo...? Tôi biết chứ, chủ của cơ nghiệp này là Nhà thờ nhưng dòng họ Cleary đâu phải không có tiền
    Bây giờ mới thấy ra sự khác biệt giữa hai người - Meggie nghĩ thầm, đắc thắng. ànghĩ này chưa từng lóe lên trong đầu từ khi Meggie gặp Luke. Linh mục Ralph không bao giờ chú ý bề ngoài. Luke không có sự nhạy cảm như Ralph và không thể nhận ra cái gì giấu kín sau cái bề mặt. Đúng là Luke đã xuyên qua cuộc đời như người cỡi ngựa xem hoa, không thấy sự phức tạp và cũng không thấy sự đau khổ.


    Hoàn toàn bất ngờ, Bob trai chìa khóa chiếc Rolls mới mà không thêm một lời nào; anh chỉ im lặng nhìn dò xét Luke rồi mỉm cười.
    - Tôi không tưởng tượng Meggie đi khiêu vũ nhưng anh cứ đưa em gái tôi đi, và chúc hai người một buổi tối thật vui. Có lẽ em gái tôi sẽ rất thích. Tội nghiệp con bé. Nó ít có cơ hội đi ra khỏi nhà. Đáng lẽ chúng tôi phải tìm cách cho Meggie giải trí nhưng mọi người quá bận rộn.
    - Tại sao anh không đi với Jack và Hughie? Luke hỏi, cho thấy anh không chống lại việc có nhiều người cùng đi.
    - Không, cảm ơn. Chúng tôi không thích khiêu vũ.
    Meggie mặc chiếc áo dài màu hồng tro vì rằng ngoài áo này không có áo nào khác. Chưa bao giờ trong đầu Meggie nẩy ra ý nghĩ lấy tiền mà cha Ralph chuyển vào ngân hàng cho mình để mua sắm áo quần. Cho tới nay Meggie vẫn từ chối lời mời mọc của bọn đàn ông như Onoch Davies và Alastair Mac Queen. Tất cả họ đều không có sự vững vàng của Luke O'' Neill.
    Nhưng nhìn vào gương, Meggie nghĩ thầm mình sẽ đi cùng với mẹ đến Gillanbone tuần tới, ghé ngang qua bà cụ Gert để đặt vài chiếc áo mới.
    Thật ra Meggie không muốn mặc chiếc áo này, nếu có một cái áo khác thì Meggie đã thay ngay. Chiếc áo ấy nhắc nhở một thời đã qua, một người đàn ông khác, cũng tóc đen. Chiếc áo này đã nhập thân hoàn toàn với tình yêu và những ước mơ ban đầu của Meggie, có cả nước mắt và niềm đau của sự cô đơn. Mặc chiếc áo đó đi với một người đàn ông khác như Luke là phạm vào điều thiêng liêng nhất. Meggie đã quen giấu kín tình cảm của mình, luôn giữ vẻ bình thản và vui vẻ. Meggie nghĩ đến mẹ và không khỏi rùng mình, thương xót.
    Cuộc đời Meggie rồi cũng sẽ kết thúc như mẹ, luôn thu mình không để lộ ra một tình cảm nào chăng? Có phải mọi chuyện đã bắt đầu với mẹ sau khi mẹ gặp ba của Frank? Phản ứng của mẹ ra sao nếu mẹ hay được Meggie đã biết tất cả sự thật về Frank? Ôi! Chuyện xảy ra ở nhà xứ! Tưởng như vừa xảy ra đêm qua. Ba và Frank đối mặt nhau, còn Ralph đã siết chặt Meggie đến nỗi nàng phải kêu lên vì đau. Và Meggie vẫn nhớ những câu nói kinh khủng mà cả hai đã thét lên. Meggie đủ lớn khôn để hiểu rằng việc có con như mẹ nàng gây ra lắm hậu quả, chứ không như trước kia Meggie chỉ nghĩ rằng khi đã làm vợ chồng thì việc quan hệ xác thịt với người khác là điều triệt để bị cấm. Nỗi xấu hổ và nhục nhã ấy mẹ đã phải gánh chịu vì Frank! Không ngạc nhiên sau đó mẹ đã tự cô lập. Nếu việc ấy xảy ra cho mình - Meggie thầm nghĩ mình sẽ chọn cái chết. Trong các tiểu thuyết, chỉ có những cô gái không ra gì, xấu xa nhất mới có những đứa con ngoại hôn; còn mẹ đâu phải thế, và không xấu xa mà cũng không tầm thường. Với tất cả lòng thành Meggie mong sao mẹ sẽ kể cho mình biết tự sự hoặc chính Meggie có can đảm đề cập vấn đề. Biết đâu như thế sẽ giúp ích được mẹ, dù rằng một chút nào đó thôi. Nhưng tiếc thay bà Fiona không thuộc loại người hay tâm sự hoặc gợi lên những trao đổi thân mật. Đứng trước tấm kiếng, Meggie thở dài, ước mong với tất cả lòng thành một nỗi bất hạnh như thế sẽ không xảy ra với mình.
    Thế nhưng Meggie vẫn còn trẻ; trong một lúc như thế này, mặc chiếc áo màu hồng tro nhìn mình trong tấm kiếng, nàng lại ước ao được sống với những cảm giác và đón nhận những rung động ồ ạt như một cơn gió to và nóng bỏng. Meggie không muốn kéo lê thê cuộc sống còn lại của mình như một người máy mà muốn có sự thay đổi. Tình yêu với một người chồng và những đứa con. Buồn nhớ làm gì một người không đến với mình nữa? Ralph không muốn đến và mãi mãi sẽ không đến. Ralph nói yêu Meggie nhưng tình yêu ấy không giống như của một người chồng. Vì rằng Ralph đã làm hôn lễ với Nhà thờ. Có phải tất cả những người đàn ông đều như thế, họ yêu một khái niệm lờ mờ hơn là có thể yêu một người phụ nữ? Có gì bảo đảm là tất cả đàn ông không phải như thế. Nhưng dù sao cũng có những người đàn ông đơn giản hơn, những người đàn ông dám đặt tình yêu dành cho một người phụ nữ trên tất cả. Những người đàn ông như Luke chẳng hạn.
    - Tôi chưa bao giờ gặp một thiếu nữ đẹp như cô. Luke vừa nói vừa cho nổ máy chiếc Rolls.
    - Anh bao nhiêu tuổi, Luke?
    - Ba mươi, còn cô?
    - Gần hai mươi ba.
    - Nhiều thế à? Trông cô như một cô bé.
    - Tôi không còn bé.
    - Ồ, thế thì cô đã yêu lần nào chưa?
    - Một lần.
    - Chỉ có một lần thôi à? Vào cái tuổi hai mươi ba? Chúa ơi! Vào cái tuổi của cô, ít ra tôi cũng yêu đến cả chục lần.
    - Tôi cũng có thể, nhưng ở Drogheda rất ít đàn ông có thể làm rung động trái tim tôi. Nếu trí nhớ của tôi không quá tồi thì anh là người đàn ông đầu tiên ở trang trại này dám tiến xa hơn một lời chào hỏi rụt rè.
    ... Buổi chiều khiêu vũ mà Meggie tham dự cùng Luke không giống như cái kiểu mà Meggie đã chứng kiến trong ngày sinh nhật của Mary Carson. Ở đây nối tiếp nhau chỉ có những cuộc nhảy đứng đắn từng nhóm như polka hay mazurkas, bàn tay người đàn ông chỉ chạm nhẹ trong giao tiếp, còn trong những điệu luân vũ quay nhanh thì lại là những cánh tay mạnh bạo. Không có cơ hội nào để giao tiếp thân mật hay để mơ mộng.
    Không mấy chốc Meggie nhận ra rằng người bạn trai cao lớn và đẹp trai của mình được nhiều cô gái chú ý. Luke là đối tượng của những cái nhìn đắm đuối và quyến rũ, cũng gần ngang với Ralph nhưng công khai hơn. Luke cũng gợi lên lắm sự chú ý như Ralph đã từng gợi lên... Đã từng gợi lên. Thật là khủng khiếp khi nhắc đến Ralph bằng quá khứ.
    Đúng như Luke đã hứa, anh ta không để Meggie một mình đơn độc trong buổi lễ, ngoại trừ lúc cần vào phòng sửa soạn. Anh ta không để hở một dịp nào cho các chàng trai ở những vùng lân cận chen vào. Bản nhạc chót là một điệu luân vũ. Luke nắm tay Meggie, tay kia choàng qua lưng nàng, kéo sát vào. Luke là một tay nhảy giỏi. Meggie ngạc nhiên nhận ra rằng tất cả trở nên dễ dàng, chỉ cần để cho Luke dìu đi. Cảm giác thật tuyệt vời khi áp sát vào người đàn ông, nghe rõ da thịt rắn chắc ở ngực và ở đùi và thấm vào nhiệt độ của người đàn ông. Những đụng chạm ngắn ngủi với linh mục Ralph gây nên một cường độ cháy bỏng khiến Meggie không kịp nhận ra những phản ứng thầm kín trong da thịt và lúc đó Meggie thành thật nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ tìm lại được một sự rung động như thế ở trong vòng tay người đàn ông khác . Thế nhưng, thực tế vừa xảy ra rất khác. Toàn thân bị kích thích, nhịp tim đập nhanh lên và Meggie biết rằng Luke nhận ra sự thay đổi ở nàng nên càng siết mạnh, áp má của anh ta lên mái tóc Meggie.

    Hết chương 20

  6. #6
    Diamond Member PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    8.176
    Thanks
    301
    Thanked 3.169 Times in 588 Posts

    Default Ðề: Tiếng chim hót trong bụi mận gai

    Tiếng chim hót trong bụi mận gai
    Chương 21


    Cả hai gần như không nói một lời nào trên đường từ Braich về Drogheda, cách xa một trăm cây số. Khi về gần đến nhà, Luke cho xe dừng lại, bước xuống đất, đi vòng qua cửa bên kia dìu Meggie cùng bước xuống. Người hơi run, Meggie tự hỏi lẽ nào tất cả sẽ hỏng chỉ vì Luke tìm cách ôm hôn mình? Nhưng giữa sự im lặng tuyệt đối của màn đêm, Luke không hề có một cử chỉ nào hướng về nàng.
    Quay lưng lại với bóng đêm, Luke lấy ra bao thuốc rời, một tập giấy, rồi vấn một điếu.
    - Có phải cô đã sinh ra ở đây, Meghann? Luke vừa hỏi vừa lơ đễnh những cọng thuốc lá vướng trong lòng bàn tay.
    - Không. Tôi sinh ở Tân Tây Lan. Gia đình tôi đến Drogheda cách đây mười ba năm.
    - Tối nay cô có thấy vui không?
    - Ồ, vui lắm!
    - Tôi rất muốn đưa cô đi những buổi khiêu vũ khác.
    Rồi Luke lại lặng im; anh rít chầm chậm từng hơi thuốc, mắt nhìn ngang qua mui xe hướng về lùm cây có con chim đang kêu lên những tiếng khó chịu vì giấc ngủ đột ngột bị quấy rầy. Khi điếu thuốc tàn, Luke ném xuống đất rồi dùng gót giày ấn mạnh nhiều lần, cho đến khi anh biết chắc đã dập tắt. Không ai biết cách đè nát một mẩu thuốc lá bằng một người đàn ông quen sống trong rừng rậm Úc châu.
    Với một tiếng thở dài, Meggie ngưng không ngắm trăng nữa và Luke dìu nàng trở lên xe. Luke rất cảnh giác nên không ôm hôn Meggie vào lúc này, vả lại anh đã có ý định chuẩn bị cả một kế hoạch để cưới nàng làm vợ. Dù sao trước hết phải chờ chính Meggie mong muốn điều ấy.
    Sau đó, trong suốt mùa hè còn có những dạ vũ khác và dần dần trong trang trại mọi người đều quen với việc Meggie được một chàng trai tương xứng hộ tống. Các anh trai của Meggie tránh trêu trọc vì rằng tất cả đều yêu thương Meggie và có cảm tình với Luke, người làm công không hề biết mệt mỏi.
    Không bao lâu thì Luke có thói quen đi thẳng về ngôi nhà lớn khi anh không ngủ qua đêm ngoài bãi chăn. Bob nhanh chóng tuyên bố rằng để cho Luke ăn một mình trong khi bàn ăn của gia đình Cleary lại dư thừa là một điều không đúng. Sau đó lại thấy thật là vô lý để Luke hằng đêm sau khi ở lại nói chuyện với Meggie phải đi thêm đoạn đường dài một cây số rưỡi để về nơi anh nghỉ ngơi. Thế là, cả nhà đề nghị Luke dọn về một trong những căn nhà nhỏ dành cho khách nằm ngay ở phía sau nhà lớn.
    Lúc này, Meggie bắt đầu nghĩ nhiều về Luke; nhưng ít dằn vặt cực lòng như trước đây mỗi khi Meggie nghĩ đến Ralph. Vết thương lòng đang lành lại dần. Meggie quên đi rằng hai người tuy có cái miệng giống nhau nhưng nụ cười của Ralph khác hẳn; đôi mắt xanh sinh động của Ralph chứa đựng sự êm đềm xa vắng, còn đôi mắt của Luke sáng rực đam mê bão táp. Meggie còn trẻ và chưa được nếm hương vị của ái tình dù trong những giây phút ngắn ngủi. Nàng ước ao được nếm hương vị ngọt ngào ấy trên lưỡi mình, được hít vào lòng ngực như hít một đóa hoa và uống cạn cho đến say. Linh mục Ralph đã trở thành Đức cha Ralph; sẽ không bao giờ, không bao giờ Ralph trở lại với nàng. Ralph đã bán Meggie với số tiền mười ba triệu đồng bảng, để lại trong lòng nàng nỗi oán hận. Nếu Ralph không thốt ra câu nói này trong đêm ở ngoài bãi chăn Forehead thì Meggie cũng không thắc mắc, đằng này Ralph đã dùng những lời lẽ ấy; từ đó trong rất nhiều đêm, Meggie không nhắm mắt được, tự hỏi về ý nghĩa thật sự của câu nói.
    Khi đặt lòng bàn tay lên lưng Luke trong đêm khiêu vũ, Meggie nghe cả người mình lâng lâng khó chịu bởi con người này, bởi sự tiếp xúc và sức sống mê hoặc của anh tạ Nhưng Meggie không hề cảm giác được ngọn lửa ầm ĩ quái lạ ấy xâm nhập vào xương tủy mỗi khi ở cách xa Luke và nghĩ về Luke. Meggie cũng không tưởng tượng ra rằng nếu không còn gặp Luke nữa thì mình sẽ cảm thấy héo hon và tàn úa.
    Luke vừa khéo vừa kiêu căng, làm việc rất tích cực và khao khát làm giàu. Nhưng cuộc sống lăn lộn trong nghề cắt lông cừu cho anh ta hiểu rằng mình không thể làm giàu bằng con đường đó. Ở vào thời điểm này, Luke khám phá ra mình có sức quyến rũ đối với phụ nữ. Anh ta đã thử thời vận lần đầu lúc làm thợ chăn nuôi ở Guarlunga mà người thừa kế trang trại là một phụ nữ còn tương đối trẻ và đẹp. Chỉ vì sự thiếu may mắn của anh ta mà cuối cùng nữ chủ đã chọn một người đàn ông khác. Từ Guarlunga, Luke đến Bingelly, ở đây anh ta được nhận vào làm việc với tư cách một người chuyên luyện ngựa. Luke chú ý ngay đến cô con gái lớn tuổi tuy không được ông chủ cưng yêu nhưng sẽ là người chính thức thừa kế tài sản. Anh ta gần như đã chinh phục được cô gái ấy nhưng cuối cùng cô ta lại nghe lời cha đi lấy một ông chồng sáu mươi tuổi còn thích ăn diện, chủ một trang trại kế bên.
    Hai lần thử thời vận ấy làm cho Luke mất đi hơn ba năm trong cuộc sống và anh ta cho rằng thời gian hai mươi tháng phải mất cho mỗi nữ thừa kế là quá dài và chán ngắt. Đã có lúc, anh ta nghĩ rằng nên đi du lịch thật xa, luôn thay đổi khung cảnh sống, mở rộng chân trời của đời mình cho đến khi nào phát hiện ra một con mồi thật sự đáng chú ý. Thế là Luke vui chơi thỏa thích, đi khắp nẻo đường tải súc vật ở miền tây Queensland, rồi thả dọc theo các con sông Cooper và Diamantina, Barcoo và Bulloo Overflow, vào tận miền tây xứ New South Wales. Bây giờ anh ta đã ba mươi tuổi, đã đến lúc phải tìm ra một con gà mái đẻ được vài trứng vàng.

    Ai ai cũng bàn tán về Drogheda, riêng Luke thì dò la được biết ở trang trại này chỉ có một người con gái. Không hy vọng cô ta trở thành người thừa kế, nhưng biết đâu gia đình ấy sẽ dành cho cô ta của hồi môn khoảng chừng bốn chục ngàn hecta đất ở phía Kynuna hay Winton. Vùng Gilly dễ chịu nhưng có quá đông người và có nhiều loài cây không hợp với ý thích anh ta. Luke mơ mộng đến sự bao la của vùng tây Queensland, cỏ mọc mút mắt, chẳng thấy đâu là cây cối. Chỉ có cỏ và cỏ, không thấy nơi bắt đầu và nơi chấm dứt, ở đó người chủ tha hồ thả nuôi mỗi con cừu trên khoảng rộng bốn hectạ
    Dù mục tiêu của anh ta là bốn mươi ngàn hecta ở vùng Kynuna hay Winton - mục tiêu này đã trở thành một ám ảnh đối với Luke - nhưng thật sự đồng tiền mới là thứ anh ta yêu nhất, hơn cả những gì nó có thể mang lại. Làm chủ đất đai và thế lực đối với Luke không hấp dẫn bằng những con số xếp hàng trên cuốn ngân phiếu mang tên Luke O'' Neill. Nếu là một người thật sự say mê trở thành chủ trang trại thì không bao giờ Luke nhắm đến Meggie Cleary, đứa con gái không có trong tay một tấc đất.
    Lần thứ mười ba trong mười tuần lễ liền, Luke đưa Meggie đi dạ vũ, lần này do trường Thánh giá ở Gilly tổ chức.
    Đều đặn thứ bảy nào cũng thế, Luke mượn Bob chìa khóa chiếc xe Rolls và đưa Meggie ra khỏi Drogheda khoảng hai trăm cây số.
    Chiều tối hôm đó, trời lạnh và không có trăng, Meggie đứng tựa lưng vào hàng rào cách xa nhà, ngắm nhìn cảnh vật. Dưới chân là tiếng rắc rắc của tuyết đóng băng. Mùa đông đã đến. Cánh tay của Luke choàng qua vai Meggie vào kéo nàng sát vào người.
    - Cô bị lạnh đấy, Luke nhận xét. Chúng ta nên lên xe trở về.
    - Không sao, bây giờ em thấy dễ chịu. Em đã ấm lại - Meggie trả lời hơi thở dồn dập. Meggie nhận ra một sự thay đổi ở Luke khi anh ta ấn mạnh cánh tay dù cho cử chỉ ấy có vẻ như không chủ tâm. Nhưng thật dễ chịu làm sao khi áp sát vào người Luke, đón nhận hơi ấm tỏa ra từ thân thể một người đàn ông đầy những bắp thịt gân guốc. Dù mặc chiếc áo ấm xănđai khá dày bên ngoài, Meggie vẫn cảm giác rõ những ngón tay của Luke vẽ những vòng tròn mơn trớn cố tình khơi dậy ở nàng một phản ứng. Đến mức này, nếu Meggie bảo rằng lạnh thì Luke sẽ dừng lại; Nếu Meggie làm thinh không nói tiếng nào, Luke sẽ cho rằng đó là sự đồng tình. Meggie còn trẻ và khao khát được tận hưởng tình yêu. Luke là người đàn ông thứ nhất, ngoài Ralph được nàng chú ý, thế thì tại sao lại từ chối cái hương vị của những nụ hôn?

  7. #7
    Diamond Member PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    8.176
    Thanks
    301
    Thanked 3.169 Times in 588 Posts

    Default Ðề: Tiếng chim hót trong bụi mận gai

    Cho rằng sự im lặng của Meggie có nghĩa là đồng tình, Luke đặt bàn tay mình lên vai Meggie, xoay người nàng lại, mặt đối mặt. Luke đặt đôi môi mình lên môi Meggie. Đôi môi của Meggie khẽ động đậy, dấu hiệu của sự chấp nhận. Luke ấn mạnh miệng mình, đôi môi Meggie hé mở ra... Ghê tởm . Đúng lúc đó Meggie nhận ra rằng không hiểu tại sao cảm giác đang có nó quá khác xa với lúc Ralph ôm hôn mình, lúc đó Meggie không hề nghe thấy sự ghê tởm gần như buồn nôn. Tức khắc, một sự trống rỗng xâm chiếm tâm hồn Meggie. Đôi môi của nàng đã mở ra đón nhận nụ hôn của Luke không khác nào tủ sắt mở tung cánh cửa khi người ta ấn đúng vào một cái lò xo bí mật. Luke đã hành động quái quỷ thế nào mà làm cho toàn thân nàng run lên như vậy, khiến Meggie phải bấu chặt vào người Luke trong khi vẫn hết sức thoát ra khỏi hai cánh tay của anh ta.
    Luke phát hiện điển nhạy cảm của Meggie sẽ khiến cho nàng mất đi khả năng chống trả. Các ngón tay của Luke ấn xuống cạnh sườn phía dưới của Meggie, truyền vào người nàng một luồng điện. Cho đến lúc đó, nàng vẫn không hưởng ứng một cách cuồng nhiệt. Luke không hôn môi Meggie nữa mà đặt đôi môi mình lên chiếc cổ mềm mại của nàng. Nàng tỏ ra thích thú với sự tiếp xúc này; hơi thở dồn dập, hai bàn tay bấu vào đôi vai gân guốc của Luke, nhưng khi Luke đưa đôi môi xuống gần ngực thì Meggie đột ngột xô ra.
    - Như thế đủ rồi, Luke!
    Đoạn cuối làm Meggie thất vọng, cảm thấy hơi bị xúc phạm. Luke cũng nhận ra điều đó trong khi dìu Meggie bước trở lên xe. Anh ta đứng lại một lúc để vấn điếu thuốc, đầu óc suy nghĩ miên man. Anh vẫn tự cho rằng mình là một người tình, một tay chinh phục có bản lĩnh. Cho đến nay, các cuộc chính phục của anh ta chưa bao giờ bị phản ứng. Phải nói rằng, ngoại trừ vóc dáng của mình, Luke có một kinh nghiệm tình dục không hơn một người làm thuê trung bình ở nông thôn. Anh ta gần như không hiểu gì về các phản ứng thầm kín ở người phụ nữ, ngoài ra những điều bản thân anh thích và chủ yếu thuộc về lý thuyết.
    Đối với Meggie, Luke tự nhủ phải hết sức thận trọng, không cho phép mình làm nàng hoảng sợ hay kinh tởm. Sự khoái cảm phải hoãn lại, có thế thôi. Anh phải chinh phục Meggie theo chiều hướng tỏ ra thuận lợi, với những bông hoa và sự ân cần chăm sóc, chứ không nên quá sỗ sàng.
    Hai người im lặng một lúc rồi Meggie thở ra, ngả lưng trên chiếc ghế nệm ôtô.
    - Em xin lỗi anh, Luke.
    - Tôi cũng thế, rất hối tiếc về việc đã xảy ra. Tôi không hề có ý định xúc phạm cô.


    - Ồ không đâu! Anh không hề xúc phạm em. Không đâu, thật mà! Chỉ có điều em không quen lắm cái chuyện đó. Anh làm em hoảng sợ chứ không phải xúc phạm.
    - Meghann ơi! Luke thốt lên, buông tay lái anh ta nắm lấy hai tay của Meggie đang đặt trên đầu gối. Này nhé, cô đừng nhớ đến chuyện ấy nữa. Chúng ta hãy quên đi.
    - Đúng thế, chúng ta đừng nhớ đến nữa, Meggie tán đồng.
    - Anh ấy chưa bao giờ ôm hôn cô? Luke tò mò hỏi.
    - Ai?
    Trong câu hỏi của Meggie hình như có sự lo âu? Nhưng tại sao lại lo âu như thế nhỉ?
    - Cô có nói với tôi cô đã từng yêu, do đó tôi suy đoán là cô cũng hiểu đôi chút về chuyện... Tôi rất ân hận, Meghann. Đúng ra tôi phải hiểu rằng, sống cô lập nơi xa xôi này trong một gia đình như gia đình Cleary, thì câu chuyện mà cô kể với tôi chẳng qua là chuyện yêu đương vu vơ của tuổi học trò thậm chí có thể người thanh niên ấy cũng không chú ý đến cô.
    - Vâng, vâng, vâng.
    Luke nên nhìn sự việc như thế. Luke hoàn toàn có lý. Đó chỉ là mối tình vu vơ của tuổi học trò.
    Về đến nhà, Luke lại ôm hôn Meggie nhưng lần này anh ta hôn một cách dịu dàng, chỉ đặt môi mình lên môi Meggie.
    Meggie không chống lại, tỏ ra đồng tình.
    Anh trở về căn nhà nhỏ dành riêng cho khách và bằng lòng khi nghĩ rằng mình đã không làm tiêu tan đi những hy vọng.
    Lần thứ hai Luke ôm hôn Meggie, nàng có một thái độ hoàn toàn khác. Họ tham dự một buổi tiếp tân tổ chức ở Rudna Hunish. Trời lạnh và đường về xa. Luke đã lén mang ra xe vài miếng bánh mì kẹp thịt và một chai rượu sâm banh. Đi được hai phần đường, Luke cho xe dừng lại. Bấy giờ Úc rất hiếm ôtô có trạng bị máy sưởi ấm, nhưng chiếc Rolls lại có.
    - Thật là dễ chịu. Vào một đêm giá lạnh như thế này mà ngồi trên xe không cần mặc áo khoác, Meggie mỉm cười nhận xét.
    Tiếng máy xe Rolls nổ đều đều như tiếng kêu gừ gừ của một con vật giữa sự vắng lặng của khung cảnh bao la, còn bên trong hơi ấm tỏa ra cũng đều đều nghe như tiếng thở than. Hai loại âm thanh rất khác nhau, nhưng đều êm dịu. Luke tháo cà vạt, mở chiếc nút ở cổ áo sơ mi. Đột ngột, Luke quay sang choàng tay ôm nàng, Meggie vẫn cảm thấy gắn chặt vào Luke, sau đó không kháng cự, nàng để cho Luke kéo nàng áp sát vào ngực. Lần này, Luke không đốt giai đoạn. Môi của Luke như con bướm khi đáp trên đôi má mềm mại, khi đậu trên đôi mắt nhắm lại, đưa nhẹ rất lâu trên hai hàng lông mi, rồi trở lại đáp trên cái miệng có hình dáng trẻ thơ đã làm cho Luke điên người lên ở ngay cuộc gặp gỡ đầu tiên. Rồi đến cổ, rồi làn da mịn màng, tươi mát của bờ vai... và Luke không thể dừng lại được nữa. Nhưng trong đầu Luke vẫn sợ Meggie kháng cự. Mấy ngón tay anh ta bắt đầu tấn công hàng nút phía sau chiếc áo của Meggie.
    ... Khi Luke đã ngồi ngay ngắn, máng lại hai sợi dây brơ-ten quần lên vai mình và cài lại nhanh gọn hàng nút áo sau lưng Meggie, anh nói:
    - Anh nghĩ rằng chúng ta nên làm đám cưới, Meghann. Các anh của em sẽ không đồng ý chút nào về việc vừa rồi chúng ta đã làm.
    - Vâng, em cũng thấy như thế, Meggie đồng ý, mắt nhìn xuống, hai má đỏ ửng lên.
    - Chúng ta sẽ thông báo cho họ biết vào sáng mai.
    - Tại sao không? Càng sớm càng tốt.
    - Thứ bảy tới, anh sẽ lái xe đưa em đi Gilly. Chúng ta đến gặp linh mục Thomas. Chắc là em thích cử hành hôn lễ trong nhà thờ.
    Không ai ngạc nhiên lắm khi hay tin và cũng không ai có ý nghĩ chống lại hôn lễ.
    Điều ngạc nhiên duy nhất cho gia đình là việc Meggie dứt khoát không chịu viết thư cho Đức cha Ralph để thông báo tin này và phản ứng gần như điên loạn của nàng khi Bob đưa ra ý kiến mời cha Ralph dự lễ cưới. Không, không, không! Meggie hét lên. Từ trước đến giờ, Meggie không bao giờ nói lớn tiếng.
    Fiona hứa sẽ không đề cập một chữ nào về chuyện này trong thư từ liên lạc với Đức cha Ralph. Hình như bà cũng không quan tâm lắm điều đó, kể cả chuyện Meggie chọn được một người chồng. Việc làm sổ sách cho trang trại lớn như Drogheda chiếm gần hết thời giờ của bà. Những gì bà ghi lại trong sổ tay có thể cung cấp cho bất cứ nhà viết sử nào muốn tả lại đời sống điển hình ở một nơi chăn nuôi cừu ở Úc.
    Chủ nhật 22 tháng 7 năm 1934 đã được ghi vào sổ tay của bà như sau: Trời trong, nhiệt độ sáng sớm một độ. Hôm nay không đi lễ. Bob có mặt ở nhà; Jack đi Murrimbah với hai nhân công, Hughie đi West Dam với một nhân công. Beerbarrel đưa cừu ba tuổi từ Budgin đi Winnemurra. Nhiệt độ lên cao lúc mười lăm giờ: 29 độ. Phong vũ biểu ổn định, 777 milimét. Gió hướng tây. Thực đơn buổi ăn chiều: thịt bằm, khoai tây luộc, càrốt và su, bánh pu-đinh với nho. Meghann Cleary sẽ thành hôn với Luke O'' Neill, thợ chăn nuôi vào thứ bảy 25 tháng tám tại Nhà thờ Thánh Giá ở Gillabone. Ghi lại lúc hai mươi mốt giờ; nhiệt độ: 7. Trăng khuyết còn lại một phần tư..

    Hết chương 21

  8. #8
    Diamond Member PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    8.176
    Thanks
    301
    Thanked 3.169 Times in 588 Posts

    Default Ðề: Tiếng chim hót trong bụi mận gai

    Tiếng chim hót trong bụi mận gai
    Chương 23


    Sau lễ cưới, Meggie trở thành bà Luke O'' Neill, rồi cả hai lên đường đi bắc Queensland. Cuộc hành trình rất mệt nhọc. Chặng đầu đi Goondiwindi, tàu hỏa đầy ắp người, không có toa nằm. Chặng tiếp đi Carins, dù có toa nằm, Luke vẫn mua lại vé ngồi hạng nhì khiến cho Meggie phải kêu lên:
    - Anh Luke, chúng mình có tiền mà. Nếu anh đã quên ghé qua ngân hàng lấy tiền thì em cũng có sẵn trong xắc tay một trăm bảng, tiền của Bob cho em. Sao anh không giữ chỗ hạng nhất ở toa có giường nằm?
    Luke trố mắt nhìn Meggie, sự kinh ngạc hiện rõ từng nét trên gương mặt của anh ta.
    - Nhưng cuộc hành trình đến Dungloe chỉ có ba ngày, tại sao lại phí tiền mua vé toa nằm trong khi cả hai chúng ta đều còn trẻ và khỏe mạnh? Ngồi trên tàu hỏa vài ngày cũng không chết đâu Meghann! Dù sao đã đến lúc em phải hiểu rằng em đã kết hôn với một anh công nhân bình thường, chứ không phải với một tên thực dân giàu có và đáng ghét.
    Ngồi sụp xuống ghế bên cửa sổ, người mệt rã rời, tay chống cằm, Meggie nhìn ra cửa kính tránh không cho Luke phát hiện nước mắt đang dâng lên và sắp sửa trào ra. Lòng Meggie như muốn nổi loạn hay nói đúng hơn, là một ý nghĩ vùng dậy. Tuy nhiên tự ái và sự lì lợm ngăn không cho Meggie lao vào một cuộc cãi vã không xứng đáng.
    Suốt cuộc hành trình Meggie nhức đầu kinh khủng và không ăn được một thứ gì. Trời nóng khủng khiếp, chưa bao giờ ở Gilly trải qua một cái nóng như thế này. Chiếc áo cưới xinh xắn bằng vải xoa màu hồng bây giờ lem luốc bởi khói và bụi than đen sì từ cửa sổ bay vào.
    Đến ga Cardwell, hai người xuống tàu. Luke mau chân đến một tiệm bán cá và khoai tây chiên đối diện với nhà ga. Anh mang về hai khứa cá chiên đầy mỡ, gói trong giấy báo.
    - Nếu ai chưa thưởng thức món cá ở Cardwell thì không thể nào hình dung được cái ngon của nó, Meghann yêu quí. Cá ở đây ngon nhất thế giới! Này, em dùng đi, rồi em cho anh biết ý kiến.
    Meggie liếc nhìn khứa cá đầt mỡ, liền đó lấy khăn tay che miệng, chạy vội đến phòng vệ sinh. Luke chạy theo đứng ngoài hành lang chờ; một lúc sau Meggie trở ra mặt tái nhợt, người run rẩy.
    - Chuyện gì vậy? Em không được khỏe?
    - Em cảm thấy không được khỏe từ khi chúng mình rời ga Goondiwindị
    Chiều tối, tàu hỏa đến Dungloe, Meggie không còn sức để bước đi bình thường nhưng vì tự ái nàng vẫn giấu Luke. Meggie theo sau Luke như người say rượu. Anh ta nhờ người trưởng ga chỉ giùm một khách sạn dành cho công nhân.
    Phòng khách sạn hẹp, đồ đạc bày biện kệch cỡm nhưng đối với Meghann lúc này còn hơn cả thiên đàng. Không kịp thay đồ Meggie buông người xuống giường.
    - Em hãy nằm nghỉ một chút trước khi ăn tối. Anh ra ngoài một vòng xem ở đây thế nào.
    Meggie thiếp đi trong giấc ngủ mỏi mệt, bên tai vẫn nghe tiếng bánh xe sắt lăn trên đường rày và cái giường lắc lư theo nhịp con tàu.

    Hết chương 23

  9. #9
    Diamond Member PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    8.176
    Thanks
    301
    Thanked 3.169 Times in 588 Posts

    Default Ðề: Tiếng chim hót trong bụi mận gai

    Tiếng chim hót trong bụi mận gai
    Chương 24


    Có ai đó đã cởi giày và vớ, trước khi đắp lên mình Meggie tắm vải giường. Nàng vươn vai mở mắt ra và nhìn chung quanh. Luke ngồi bên cửa sổ, một chân rút lên, đang hút thuốc. Nghe vợ trở mình, Luke quay lại mỉm cười.
    - Này cô ơi! Cô đóng vai một người vợ mới cưới thật dễ thương! Trong khi anh sốt ruột chờ đợi để bắt đầu tuần trăng mật thì vợ anh ngủ vùi luôn hai ngày! Lúc đầu anh hơi lo vì không làm sao gọi em thức dậy được nhưng ông chủ khách sạn đã giải thích với anh rằng có nhiều phụ nữ cũng ngủ vùi như thế sau một cuộc hành trình bằng tàu hỏa với khí hậu ẩm thấp trong vùng. Bây giờ em thấy thế nào?
    - Em cảm thấy dễ chịu hơn, cảm ơn anh. Đành rằng em trẻ và khỏe mạnh nhưng dù sao em vẫn là một phụ nữ. Sức chịu đựng của em vẫn kém hơn anh chứ.
    Luke đến ngồi bên mép giường, nắm tay Meggie vuốt ve tỏ ý hối hận.
    - Anh xin lỗi em, Meghann. Anh quên đi em là một phụ nữ. Em thấy không, anh chưa quen với vai trò làm chồng của mình. Có thế thôi. Em có đói không?
    - Em chết đến nơi vì đói. Gần một tuần qua em có ăn gì đâu.

    Luke đưa Meggie vào tiệm ăn Trung Hoa sát bên khách sạn. Bây giờ ăn gì cũng thấy ngon. Ăn xong Luke nắm tay dẫn Meggie đi dạo khắp Dungloe cứ như thành phố này thuộc về anh ta. Cung cách đó cũng hợp lý vì Queensland là nguyên quán của Luke. Trên đường phố Dungloe có rất nhiều người Trung Hoa, đàn ông và phụ nữ ăn mặc gần giống nhau khiến Meggie rất khó phân biệt. Gần hết hoạt động thương mại đều nằm trong tay người Trung Hoa. Cửa hàng đầy đủ và lớn nhất mang tên Ah Wong'' s; phần đông các cửa hiệu cũng đều của người Trung Hoa. Ở đâu cũng thấy xe đạp, hàng trăm chiếc; rất ít xe ôtô, tuyệt nhiên không có ngựa như ở Gilly. Dungloe hoàn toàn khác các thành phố miền tây. Ở đây rất nóng, nóng dữ dội, mặc dù chỉ khoảng 32 độ. Ở Gilly có lúc nhiệt độ lên đến 46 nhưng không khí thấy dễ chịu hơn.
    - Luke ơi, em mệt quá không chịu nổi nữa! Chúng ta hãy trở về khách sạn - Meggie vừa nói vừa thở hổn hển dù mới đi bộ không hơn một cây số.
    - Tùy ý em. Chính cái không khí ẩm làm cho em mệt. Ở đây mưa quanh năm, khó phân biệt mùa nào với mùa nào. Nhiệt độ ở khoảng giữa 29 đến 35.
    Về đến khách sạn, Luke mở cửa phòng rồi nép qua một bên để Meggie bước vào một mình.
    - Anh xuống quầy rượu uống một ly bia. Anh sẽ trở lại trong nửa giờ, như thế có đủ thời giờ cho em sửa soạn.
    - Vâng, Luke - nàng vừa nói vừa nhìn Luke với vẻ hốt hoảng.
    Khi Luke trở về phòng thì Meggie đã tắt đèn, phủ tấm chăn lên đến cằm. Luke không thể nín cười, kéo giật tấm vải ra khỏi người Meggie và vứt xuống đất.
    - Trời nóng như thế này quá đủ rồi em ạ. Chúng ta không cần tấm vải này đâu.
    Meggie nghe tiếng chân Luke bước trong phòng, nhìn thấy bóng của Luke trong khi anh cởi quần áo.
    - Em để bộ đồ ngủ của anh trên bàn phấn - Meggie nói thì thầm.
    - Quần áo ngủ? Trời nóng thế này mà mặc quần áo ngủ? Anh vẫn biết ở Gilly người ta đánh giá đủ điều một người đàn ông không mặc quần áo khi lên giường, nhưng chúng ta đang ở Dungloe em à! Em đang mặc áo ngủ à?
    - Vâng.
    - Thế thì vứt nó ra đi. Nó chỉ làm cản trở chúng ta.
    Mò mẫm trong bóng tối, cuối cùng Meggie đã cởi bỏ được chiếc áo ngủ bằng vải phin mỏng mà bà quản gia Smith với lòng thương yêu Meggie đã bỏ công thêu với chủ đích để nàng mặc trong đêm tân hôn. Meggie cầu trời trong bóng tối Luke sẽ không thấy rõ nàng.
    Luke đoán không sai. Meggie cảm thấy thoải mái và tươi mát hơn khi nằm dài trên giường không bị mảnh vải nào vướng vào thân thể, để cho cơn gió nhẹ từ những cửa sổ nhỏ mở rộng mơn trớn làn da láng mịn.
    Nhưng khi Meggie tưởng tượng có một thân thể khác nóng ran nằm kế bên thì nàng lại thấy chán nản.
    Lò xo giường kêu lên; Meggie nghe một thứ da thịt ướt đẫm mồ hôi chạm vào tay, khiến nàng không khỏi giật mình. Luke nằm nghiêng qua, choàng tay ôm lấy Meggie. Lúc đầu, nàng không đồng tình, nhưng vẫn nằm yên. Vậy mà khi nghĩ đến cái miệng của Luke, cái hôn bằng lưỡi sỗ sàng của anh ta, Meggie vùng vẫy cố thoát ra khỏi vòng tay của Luke. Nàng không muốn có sự tiếp xúc trong cái nóng nực này, nàng không muốn được ôm ấp và nàng cũng không muốn có Luke. Diễn tiến đêm nay không giống chút nào cái đêm trên chiếc xe ôtô Rolls khi cả hai từ Rudna Hunish trở về nhà. Meggie không cảm nhận được ở Luke điều gì gọi là âu yếm, một phần thân thể mạnh bạo của Luke đang cố sức đẩy vẹt hai đùi Meggie ra, trong khi đó một bàn tay với những móng tay không được cắt sát bấm sâu vào mông nàng. Sự e dè lúc đầu biến thành sợ hãi. Luke không cần biết nàng nghĩ gì, cảm giác ra sao trong lúc này. Rồi bỗng nhiên, anh ta buông Meggie ra, ngồi dậy, sờ soạng, rồi tìm gặp một cái gì nắm kéo ra, gây nên một tiếng động rất lạ.
    - Tốt hơn là nên đề phòng trước - anh ta nói hổn hển. Em nằm ngửa đi - Không phải như thế! Sao em lại dốt đến thế.
    - Không, không, Luke, em không muốn đâu! - Nàng muốn hét lên. Thật kinh khủng, tục tĩu. Đến một lúc, dù vừa mệt vừa sợ hãi đến mờ cả lý trí, Meggie vẫn phải thét lên nghe xé tai.
    - Em im đi! Luke ra lệnh. Cái gì kỳ cục vậy! Có phải em muốn làm náo động cả khách sạn này để cho mọi người hiểu lầm là anh định giết em? Nằm im đi. Chuyện này với em cũng không đau đớn gì hơn những người khác đâu! Nằm im đi. Anh bảo nằm im đi.
    Meggie vùng vẫy như một người bị quỷ ám, cố hất văng cái vật khủng khiếp đã gây cho nàng sự đau đớn nhưng với tất cả sức nặng của thân xác, Luke đè bẹp nàng không thể cục cựa và dùng tay ngăn không cho Meggie hét.
    Một lúc rất lâu Luke mới chịu buông tha, lăn qua một bên nằm yên, thở dồn dập.
    - Lần sau em sẽ thích thú hơn, Luke nói giữa những cơn thở hổn hển. Lần đầu bao giờ cũng thế - rất đau đối với người phụ nữ.
    Nhưng rồi lần thứ hai, thứ ba cũng thế. Luke tỏ ra kinh ngạc, không hiểu tại sao nàng vẫn vùng vẫy la hét, tưởng rằng sau lần đầu thì sự đau đớn sẽ tự nhiên tan biến đi. Cuối cùng Luke nổi giận, quay lưng lại, nhắm mắt ngủ. Meggie cảm thấy nước mắt nhỏ xuống hai bên má rồi lẫn vào trong tóc. Nằm ngửa nhìn lên trần nhà, Meggie ước ao được chết đi hay ít ra được trở lại cuộc sống xưa kia ở Drogheda.

    Hết chương 24

  10. #10
    Diamond Member PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    8.176
    Thanks
    301
    Thanked 3.169 Times in 588 Posts

    Default Ðề: Tiếng chim hót trong bụi mận gai

    Tiếng chim hót trong bụi mận gai
    Chương 25

    - Anh đã tìm được việc làm cho em, Luke nói với Meggie lúc hai người ăn sáng.
    - Sao? Tìm việc làm cho em trước khi chúng ta tìm được một căn nhà?
    - Meggie! mướn nhà làm gì, thật là vô ích. Anh đi chặt mía, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nhóm thợ chặt mía giỏi nhất Queensland gồm những người Thụy Điển, Ba Lan, Ãi Nhĩ Lan do một tay tên là Arne Swenson điều khiển. Trong khi em ngủ anh đã gặp hắn. Hiện nhóm của hắn thiếu một người và hắn bằng lòng nhận anh hai mươi bảng một tuần, số tiền ấy đâu phải nhỏ.
    - Có phải anh định nói là chúng ta không sống chung cùng một nơi?
    - Không thể được Meggie! Phụ nữ không được phép ở lán trại của bọn đàn ông. Vả lại ở nhà một mình em sẽ làm gì? Tốt hơn hết là em cũng nên làm việc; tất cả đồng tiền mà chúng ta làm ra sẽ dùng vào việc mua trang trại.
    - Nhưng em sẽ ở đâu? Em sẽ làm loại công việc gì? Ở đây đâu có gia súc như ở Drogheda?
    - Không đâu. Chính vì thế mà anh đã tìm ra một nơi em có thể ăn ở luôn mà anh khỏi phải tốn kém. Em sẽ làm việc tại Himmelhoch như người giúp việc cho gia đình Ludwig Mueller. Đây là một tay trồng mía lớn nhất trong vùng, còn vợ hắn thì bị tàn tật. Bà ta không thể dọn dẹp nhà cửa. Anh sẽ đưa em đến đó sáng mai.
    - Nếu đó là sự chọn lựa của anh... (Meggie nhìn xuống chiếc xắc tay). Luke, có phải anh đã lấy một trăm đồng bảng của em?
    - Anh đã gởi tất cả vào ngân hàng. Không lẽ em đi dạo lại mang theo số tiền lớn như thế sao Meggie?
    - Nhưng như thế là anh đã lấy của em đến đồng xu cuối cùng. Dù sao em cũng cần chút đỉnh tiền xài vặt chứ?
    - Trời ơi em cần tiền để làm gì? Bắt đầu sáng mai em ở Himmelhoch và em không có dịp nào để xài tiền. Còn tiền trả khách sạn bây giờ anh sẽ lo. Đã đến lúc em phải hiểu rằng em đã lấy một người chồng lao động thực sự chứ không phải là một cô gái được một tên thực dân giàu có dư tiền liệng qua cửa sổ.
    Tất cả tiền hàng tháng em làm ra, Muwller sẽ không trả thẳng cho em mà sẽ chuyển vào trương mục tên anh ở ngân hàng. Anh cũng sẽ gởi vào ngân hàng tất cả tiền làm ra. Anh không xài đồng nào cho riêng anh, em cũng biết điều đó. Cả hai chúng ta, không đụng vào, vì số tiền đó là tương lai của chúng ta, nó là cái trang trại của chúng ta.
    - Vâng, em đã hiểu, Meggie tán đồng. Anh tỏ ra rất biết điều, Luke. Nhưng nếu em có một đứa con thì sao?
    Thoạt đầu, Luke định nói cho Meggie biết thật sự sẽ không có con trước khi mua được trang trại nhưng Meggie đang nhìn lên Luke khiến anh ta tránh sang phía khác:
    - Chúng ta sẽ giải quyết vấn đề đó khi nào xảy ra. Anh muốn chúng ta khoan có con đã trước khi mua được trang trại.
    Không mái gia đình, không tiền, không con. Coi như cũng không chồng. Meggie bỗng cười to lên. Luke cũng cười theo, nâng tách trà lên chúc mừng:
    - Hoan hô capốt Ănglê.

    Hết chương 25

Trang 1 / 2 12 LastLast

Chủ đề tương tự

  1. Ảnh hoa lá, chim cò sưu tầm
    By Boulevard in forum Ảnh Sưu Tầm
    Trả lời: 9
    Bài cuối: 23-08-2011, 09:13 PM
  2. Chim tần hạt sen
    By Serena in forum Khéo tay hay làm
    Trả lời: 0
    Bài cuối: 29-04-2010, 08:49 AM
  3. Chim có tổ, người có tông
    By levanquyen in forum Virgo (Xử Nữ) & Capricorn (Nam Dương)
    Trả lời: 1
    Bài cuối: 28-04-2010, 09:43 AM
  4. Nơi bình yên chim hót
    By Cỏ May in forum Libra (Thiên Bình) & Taurus (Kim Ngưu)
    Trả lời: 3
    Bài cuối: 05-06-2009, 03:28 PM
  5. Tiếng chim hót trong bụi mận gai
    By Song Tử Nữ in forum Phim bộ
    Trả lời: 8
    Bài cuối: 01-06-2009, 06:22 PM

Posting Permissions

  • Bạn không thể tạo chủ đề mới
  • Bạn không thể trả lời
  • Bạn không thể dùng tập tin đính kèm
  • Bạn không thể hiệu chỉnh bài
  •