Mưa dầm.

Sài gòn mấy hôm nay nhõng nhẽo, ướt át suốt từ sáng đến tối.
Vốn lười mặc áo ấm lụng thụng, nhưng mấy ngày này, chiếc áo lụng thụng đó thường xuyên hiện diện trên người "cho đỡ lạnh".

Mưa dầm làm con ngõ thường hay đọng nước, việc đi lại cũng bất tiện. Thời "lô cốt" nên trời mưa càng làm cho những con đường trở nên tồi tệ, bùn đất nhão nhóet.
Trời mưa nên ai cũng cố đi nhanh, đôi khi mình được chiếc xe chạy phía trước khuyến mãi cho một vệt bùn từ đầu xuống chân, làu bàu:

- Chạy xe gì kỳ vậy trời?

Rồi cũng cắm cúi chạy đi, như trốn mưa-chạy càng nhanh càng tốt!

Nhìn trời mưa trắng trời chợt nhớ quê! Tính ra đã hơn 20 năm xa quê. Cảnh vật xưa thay đổi, nhưng những cơn mưa thì vẫn vậy, dầm dề lê thê.

Nhà xưa lợp mái tôn nên vào mùa mưa, thỉnh thỏang phải kê chậu chỗ này chỗ kia hứng dột. Giữa những đợt mưa tạnh, Ba tất tả nấu hắc in, leo lên mái đổ vào những khe hở để chống dột.

Hồi đó thích nhất là mỗi khi trời mưa, Mẹ rang bắp trong cái chảo đầy cát. Rồi, cả nhà quây quần nhai những hạt bắp nóng hôi hổi, giòn rụm nghe ba kể chuyện đời xưa....

Mưa vẫn còn mà nhà xưa không còn. Mấy anh chị em mỗi người mỗi ngã, không biết có ai như mình, nhìn mưa nhớ nhà da diết hay không?