Trưa hôm qua đi làm về nghe bé kể chuyện:" Bố biết không? Trường con cho 3 lớp nghỉ học vì có học sinh bị Cúm A/H1N1..." Đến tối đi làm về nghe mẹ bé báo: "Con bị sốt vừa đi bác sĩ về! May là bác sĩ khám chỉ bị viêm họng!" Vào phòng ôm bé mà thấy thương quá! Sáng nay bé không đi học nổi, chiều cũng vậy! Bố đi làm mà lòng chẳng yên chút nào! Thương con quá Cún ơi!
Con gái ốm!
Lâu lâu con gái lăn ra ốm. Sốt rồi ho...
Thời dịch cúm, hễ sốt là phải nghỉ học.
Mẹ ngày xưa, hễ được nghỉ học là mừng, còn con:
- Mẹ ơi con còn bài trong trường chưa xong..
- Vậy con ráng hết sốt, để mai đi học rồi làm bài..
Nghe vậy, con lo lấy khăn đắp trán. Lâu lâu lại hỏi Mẹ:
- Mẹ sờ xem con hết nóng chưa?
- Còn hơi hơi...Thích ăn gì Mẹ nấu?
Nghe ăn uống là con cười toe toét. Con gái đang tuổi ăn, tuổi lớn, ăn gấp đôi, gấp 3 Mẹ. Lâu lâu Mẹ lại nghe con thông báo:
- Con lên 1 kg nữa rồi Mẹ...
- Cứ cái đà này, con sắp lăn được rồi đấy!
Món con thích ăn nhất là bún gạo xào... với nhiều dầu. Món này bình thường sợ con béo lại còn béo thêm nên Mẹ thường ít làm. Hôm nay được dịp con mè nheo liền:
- Con thích...bún gạo xào... nhiều dầu...
Con ốm mà thèm ăn là mừng rồi, nên Mẹ cũng không nghiêm mặt như mọi lần.
Con hí hửng:
- Bệnh thích quá!
Chợt nhớ lại ngày xưa, Mẹ cũng thích ốm như con bây giờ, để được ăn những món mà bình thường có mơ cũng không thể nào nếm được.
Trẻ con vô tư, đâu biết mỗi lần mình ốm là Ba Mẹ lo lắng đến như thế nào, nhưng miễn là con khỏi bệnh thì dù gì cũng không tiếc!
Nhanh khỏi bệnh con gái nhé!
Chị
Chị chưa ra đời đã mồ côi cha. Lên 3 tuổi đã mồ côi mẹ. Lấy chồng 3 tháng đã mất chồng. Cũng may, ông trời còn thương cho chị đứa con vừa tượng hình trong bụng.
Đứa trẻ là tất cả nguồn sống của chị. Chị vất vả bao nhiêu cũng không hề than van. Gặp chị lần nào, cũng thấy chị cười tươi roi rói, hỏi thăm người này, người kia, kể chuyện đồng áng, chuyện heo gà, và chuyện học hành của con trai.
Đôi khi nhìn chị thầm nghĩ. "Gương mặt ấy, dáng dấp ấy, nếu không phải dãi nắng dầm mưa, không phải chân lấm tay bùn, được nhồi phấn, tô son thì có khi đẹp không thua kém các cô gái ở thị thành."
Tuần trước chị nhập viện. Hẳn những cơn đau đã hành hạ chị lâu lắm rồi, chừng không chịu đựng được nữa mới chịu vào viện.
Hôm qua chị ra viện. Cầm tay chị, cố kìm không khóc:
- Chị về nhà vài hôm, ăn uống bồi dưỡng rồi quay trở lại điều trị loãng xương..
Chị mừng lắm. Chị đâu biết là bác sĩ ghi trên hồ sơ: "K phổi di căn xương".
Chị mới 45 tuổi, con trai vừa vào lớp 7.
Chăm sóc em nhé con!
Mẹ hay dặn con gái thế mỗi khi Mẹ có việc phải ra khỏi nhà hay về trễ. Con "dạ" ngoan ngõan nhưng có lẽ quên ngay liền sau đó, nên mỗi lần về đến nhà mẹ có hỏi con:"Em uống sữa chưa? Ăn phô-mai chưa? Học bài chưa?", con đều cầu cứu sang cô giúp việc.
Con gái tính tình như con trai. Tình cảm nếu có cũng chỉ giữ sâu trong lòng.
Nếu hỏi con:
- Thương em không con?
Con sẽ trả lời:
- Dạ, không. Em thấy ghét!
Nhưng thỉnh thỏang Mẹ lại thấy con:
- Chia phần thức ăn thêm cho em, thuyết phục em ăn nhiều hơn vì em hơi gầy
- Để phần kẹo bánh cho em mỗi khi được bạn bè cho.
- Sửa lại đồng phục ngay ngắn cho em trước khi tiễn em vào lớp.
...
Có hôm Mẹ còn thấy, con tự bày bàn ăn cho 2 chị em, rồi kiên nhẫn giục em ăn.
Nhà chỉ có 2 chị em, Mẹ muốn dạy cho con biết thương yêu em, nên thường hay bảo con chăm sóc cho em mỗi khi có dịp. Những lúc ấy con thường lý sự:
- Mẹ lười nè, nên mới sai con...
Nhớ cách đây khỏang nửa năm, lần đầu tiên mẹ ngỡ ngàng khi nghe con phản kháng lúc bị Mẹ rầy:
- Mẹ nói không đúng!
Lúc đó, mẹ ngỡ ngàng vì "con lớn hồi nào mà Mẹ không hay", nhưng Mẹ thấy vui vì con đã biết phân biệt hành động đúng sai của người khác, cũng có nghĩa là "con đã lớn rồi!".
Con lớn rồi thì phải biết nhường nhịn và chăm sóc nhiều hơn cho em nhé con gái!
Mưa dầm.
Sài gòn mấy hôm nay nhõng nhẽo, ướt át suốt từ sáng đến tối.
Vốn lười mặc áo ấm lụng thụng, nhưng mấy ngày này, chiếc áo lụng thụng đó thường xuyên hiện diện trên người "cho đỡ lạnh".
Mưa dầm làm con ngõ thường hay đọng nước, việc đi lại cũng bất tiện. Thời "lô cốt" nên trời mưa càng làm cho những con đường trở nên tồi tệ, bùn đất nhão nhóet.
Trời mưa nên ai cũng cố đi nhanh, đôi khi mình được chiếc xe chạy phía trước khuyến mãi cho một vệt bùn từ đầu xuống chân, làu bàu:
- Chạy xe gì kỳ vậy trời?
Rồi cũng cắm cúi chạy đi, như trốn mưa-chạy càng nhanh càng tốt!
Nhìn trời mưa trắng trời chợt nhớ quê! Tính ra đã hơn 20 năm xa quê. Cảnh vật xưa thay đổi, nhưng những cơn mưa thì vẫn vậy, dầm dề lê thê.
Nhà xưa lợp mái tôn nên vào mùa mưa, thỉnh thỏang phải kê chậu chỗ này chỗ kia hứng dột. Giữa những đợt mưa tạnh, Ba tất tả nấu hắc in, leo lên mái đổ vào những khe hở để chống dột.
Hồi đó thích nhất là mỗi khi trời mưa, Mẹ rang bắp trong cái chảo đầy cát. Rồi, cả nhà quây quần nhai những hạt bắp nóng hôi hổi, giòn rụm nghe ba kể chuyện đời xưa....
Mưa vẫn còn mà nhà xưa không còn. Mấy anh chị em mỗi người mỗi ngã, không biết có ai như mình, nhìn mưa nhớ nhà da diết hay không?
Đi làm về mệt nhọc với một ngày họp! Nhìn thấy bé Cún thập thò nơi cửa phòng, mẹ bé hỏi:" Bố có biết tin gì chưa?"
Mình ngạc nhiên:"Tin gì con gái yêu?" rồi nhìn bé!
Một thoáng lúng túng như ngày nào bé ấp úng :"Con đoạt giải nhất thi chuyên Hóa ở truờng 9,5 điểm!"
Ôm bé vào lòng rồi hôn nhẹ lên trán bé...:"Con gái bố giỏi thật!"
Bé thẹn thùng cuời sung suớng!
Buớc vội ra cốp xe lấy 2 xấp vải vừa mua. Một cho mẹ bé và một cho bé, món quà ngày Phụ Nữ 20/10!
Bé cầm xấp vải ướm lên nguời rồi nhõng nhẽo... hôn bố!
Mọi mệt nhọc tan biến!!!