-
Ðề: Tản mạn riêng mình
Tuấn
Đầu năm lớp 9, Tuấn chuyển trường từ Bình Định về. Giọng Bình Định là lạ, phát âm "ê" thành "ơ", hơi khó nghe nên Tuấn thành tâm điểm cho bọn học trò nghịch ngợm chọc ghẹo mỗi khi có dịp.
Hồi nhỏ, mình là con bé hiền lành nhút nhát, chăm chỉ đi học, tan trường là về nhà. Hiền đến mức, Ba Mẹ luôn giục đi chơi vào những ngày nghỉ lễ, tết.
Hiền thế nên chuyện Tuấn bị bạn bè trêu chọc không khiến mình quan tâm là mấy cho đến một ngày, một cô bạn trong lớp giúi vào tay một phong thư:
- Tuấn nhờ chuyển!
Tuổi 14, 15 hồi đó nào đã biết gì? Cầm phong thư ngỡ ngàng, cất vội vào cặp, về nhà mới dám len lén mở ra xem.
Thư viết trên giấy học trò, nét chữ chân phương-có lẽ là nét chữ con trai đẹp nhất mình từng biết. Không còn nhớ chi tiết, nhưng có một câu mình không quên:
- Tuấn rất mến bạn!
Chính vì cái câu này mà mình xấu hổ giấu bức thư xuống tận đáy ngăn tủ quần áo, sợ Ba Mẹ bắt gặp thì..chết!
Hồi đó Ba thường hay nhắc nhở:
- Ba Mẹ không giàu có, không để lại cho con đất đai tiền bạc được, chỉ lo cho các con ăn học, các con ráng học, để sau này lấy đó mà làm việc nuôi thân! Đừng dính vào yêu đương sớm, rồi không học hành gì được thì khổ tấm thân.
Lời Ba dạy nhẹ nhàng nhưng tấm gương của chị Thu con Cô Hai thì ngay trước mắt, 17 tuổi đã lấy chồng, nheo nhóc, nên mấy anh chị em thấm lắm!
Vì vậy, chuyện lá thư của Tuấn khiến mình trở nên cảnh giác.
.....
Last edited by phale; 16-09-2009 at 10:53 AM.
-
Posting Permissions
- Bạn không thể tạo chủ đề mới
- Bạn không thể trả lời
- Bạn không thể dùng tập tin đính kèm
- Bạn không thể hiệu chỉnh bài
-
Quy định của diễn đàn