Đám giỗ Mẹ
Còn đúng 1 tháng nữa là đám giỗ Mẹ lần thứ 16.
Nhanh thật, nhanh đến độ mình cứ ngỡ mọi chuyện vừa mới hôm qua đây thôi!
Em trai gõ cửa phòng KTX vào sáng sớm:
- Chị ơi, Mẹ mất rồi!
Mình và đứa em gái òa lên khóc. Mẹ bệnh, ai cũng biết. Nhưng Mẹ mất là điều chưa bao giờ mấy anh chị em nghĩ đến. Vừa mới hồi hè, Mẹ còn bảo:
- Mẹ thích ăn cháo nấm, Tí Chị nấu cho mẹ ăn đi!
Ở quê mình, vào mùa mưa, có rất nhiều nấm mối, loại nấm giống như người ta hay vẽ trên những tấm hình, trắng muốt, nấu lên ăn dai dai và rất ngọt.
Mẹ thích Tí Chị nấu, vì Tí Chị khéo tay nhất nhà, từ nhỏ đã hay lũn cũn theo Mẹ xem Mẹ nấu ăn làm bánh. Từ khi Mẹ bệnh, Tí Chị đã thay Mẹ đảm đương việc bếp núc hàng ngày, làm bánh trái mỗi mùa Tết. Rồi Tí Chị đi học xa, mỗi năm về nhà có 2 lần, nên mỗi lần về Mẹ hay bảo Tí Chị nấu món này, món kia.
Còn nhớ hôm đó Mẹ ăn được nhiều lắm, và tấm tắc khen ngon.
Theo chân đứa em về nhà người bà con để đón xe về quê mà mấy chị em bước thấp, bước cao, nức nở.
Hồi ấy, từ SG về quê mất khoảng 20 tiếng đi xe. Chiếc xe người bà con thuê cho mấy chị em đi lại ậm ì ậm ạch, lên dốc phải đẩy, trong khi đoạn đường về nhà phải qua 2 quãng đèo cao.
Về được đến nơi, người ta đã liệm Mẹ rồi, không thấy mặt nữa. Mấy chị em khóc ngất, rồi mặc người ta đưa đẩy lên xe, di quan...đưa mẹ về Huế!
Mới đó, đã 16 năm. Những kỷ vật ít ỏi của Mẹ vẫn chưa phủ bụi thời gian, được đặt trang trọng trên bàn thờ!
- Chiếc áo dài nhung màu đỏ sậm và chuỗi hạt giả trai-chiếc áo dài xa xỉ duy nhất mà Mẹ có, cũng không phải do Mẹ tự may, mà là món quà của Tí Chị mua từ tiền học bổng dành dụm được.
- Chiếc lắc tay, đôi bông tai, chiếc nhẫn đính cẩm thạch-những món nữ trang Mẹ để dành làm của hồi môn cho 3 đứa con gái!
Mẹ chỉ kịp gả chị Ba, chứ không kịp gả Tí Chị, Tí Em. Những ngày bệnh, như linh cảm trước ngày ra đi, Mẹ dặn dò chị Ba nào là cái này để cho em, cái này để cho chị… Những chuyện ấy, sau này mới nghe chị Ba kể lại, chứ lúc đó, anh Hai, chị Ba dù biết bệnh Mẹ khó qua khỏi cũng không nói gì với em út, sợ em út lo lắng không học hành được, nhất là cu Út-vừa vào đại học năm nhất!
Cu Út thương Mẹ lắm. Có lần Mẹ nằm viện ở SG, Tí Chị ở SG nên ôm sách vở, áo quần vào ở cùng chăm sóc Mẹ. Cu Út học ở Thủ Đức, chiều nào cũng chạy vào xoa chân, bóp tay, đút cháo cho Mẹ khiến mấy bác nằm cùng phòng phải xuýt xoa:
- Con trai có hiếu quá!
Nhớ hoài hình ảnh hôm hè cuối cùng về nhà có Mẹ. Sắp đến giờ ra xe trở lại SG, Mẹ khó thở, nên Cu Út ngồi cho Mẹ dựa và xoa lưng Mẹ mãi… đâu biết đó là lần quyến luyến cuối cùng của Mẹ.
Mẹ mất, Út ngỡ ngàng đến nỗi, Mẹ mất cả tháng rồi, mà có lần đi ngang cửa hàng bán dép, thấy đẹp, định vào mua cho Mẹ, dừng xe rồi mới nhớ Mẹ đâu còn.
Tất cả những kỷ niệm ấy, vẫn nguyên vẹn rõ ràng như chưa hề có quãng thời gian 16 năm mồ Mẹ xanh cỏ.
Ba vừa sửa sang lại lăng của Mẹ, nên mấy anh chị em bàn nhau sắp xếp cùng về đám giỗ để làm lễ tạ lăng cho Mẹ luôn.
Chợt ngậm ngùi cho Mẹ, cho mình quá. Bây giờ con cái ai cũng thành đạt, nhưng Mẹ đâu để đền đáp ơn sinh thành.
Bao nhiêu tình thương dồn hết cho Ba nhưng đôi khi lòng vẫn thầm ước, giá như Mẹ vẫn còn để con cái cơm bưng, nước rót báo hiếu những tháng ngày Mẹ vất vả mang nặng, đẻ đau, cực nhọc nuôi dưỡng.
Thôi thì, điều ước ấy hẹn lại một kiếp khác. Chắc Mẹ nơi cõi Niết Bàn đang nhìn con cái yên bình cũng sẽ thấy vui.
Bạn cũ
Một hôm bạn gọi điện:
- Nhớ ai không?
Giọng nam, trầm ấm. Lạ.
- Xin lỗi ai ạ?
- Thành nè!
- Thành nào?
- Thành DL nè!
- Trời, kiếm đâu ra số điện thoại này vậy?
...
Rồi tíu tít hỏi thăm nhau. Hơn 10 năm là ít, mới nghe lại giọng nhau. Bạn trách mình quên bạn. Quên thì làm sao quên, nhưng giọng nói của bạn cũng thay đổi ít nhiều, đâu còn như cái thuở đôi mươi ngày nào...
Nhà bạn và nhà mình cùng một dãy phố, cách nhau khoảng mươi căn. Mẹ mình và mẹ bạn làm chung HTX. Khi thấy bạn và mình chơi chung, 2 bà Mẹ đã ngấp nghé làm sui, nhưng duyên số trời định, mình và bạn đã là hai đường thẳng song song.
Bạn hỏi mình:
- Hạnh phúc không?
Mình hỏi lại bạn thay cho câu trả lời:
- Bạn thì sao?
Đầu giây kia im lặng một lúc.
Vợ bạn là bạn thân của mình. Ngày bạn và cô ấy cưới nhau, mình vẫn còn một mình trên đất SG. Bạn bảo:
- Tại ngày xưa tự ái!
Hồi đó, trước khi chia tay bạn vào SG đi học đại học, hai đứa hứa nhau kiểu trẻ con."Chờ nhau mười năm nhé!".
Chưa được 10 năm thì bạn lấy vợ vì "mình học trung cấp, không dám với tới người học đại học"...
Bây giờ mỗi người đều đi trên một lối riêng. Bạn chạnh lòng cho mình khi hiểu những góc khuất trong cuộc sống của mình. Bạn bảo:
- Về quê đi! Cả nhà mình vẫn còn yêu quý bạn lắm!
Biết nói sao với bạn bây giờ? SG giờ đã là quê hương thứ 2 của mình, dù vui ít buồn nhiều cũng sẽ cố gắng đi hết con đường mà mình đã chọn.
Bạn cũng thế nhé!
Chắc là cuối cùng có người lại khổ với anh Tuấn này cho mà coi!
Ảo và thật
Cuộc điện thoại với người bạn, khiến mình suy nghĩ nhiều.
Nói với bạn:
- Mình không buồn đâu!
Nhưng những suy nghĩ vẫn ào về trăn trở. Cái trăn trở không phải bây giờ mới có, nhưng càng ngày càng rõ ràng khiến mình không thể phủ nhận "con người ta đôi khi cay nghiệt với nhau quá". Phải cay nghiệt thế mới sống được ư?
Đã là năm thứ 3 mình có một người bạn tên là "diễn đàn".
Nhớ lại những ngày đầu tiên lò dò lên mạng. M đã mở ra trước mắt mình một thế giới khác với những gì mình biết, hay đúng hơn là mình "đã tô lên cuộc sống một màu không có thật", như lời một người bạn cũ đã nói. Người bạn ấy còn nói:
- Cuộc sống không chỉ có màu hồng, còn có màu đen nữa em ạ!
Mình đã như đứa trẻ chập chững học bài học cuộc đời.
3 năm bước chân vào thế giới ảo, lưu lạc qua mấy diễn đàn, có thêm nhiều bạn bè, cũng hiểu thêm nhiều điều, nhưng dường như những gì mình hiểu vẫn còn quá ít, nên chiều nay cơn sóng suy tư lại cuộn về trong suy nghĩ.
Ảo và thật khác nhau nhiều đến thế ư? Những gì mình đang làm trên thế giới ảo này cũng khiến ai đó phật lòng ư?
Mình muốn gì và được gì khi lui cui post bài, vất vả offline?
Muốn thể hiện? Muốn chứng tỏ mình? Muốn nổi tiếng? Háo danh?...Hẳn là người ta đã nói thế về mình...
Trong khi thật lòng mình chỉ muốn bạn bè vui vẻ, nên dù vất vả một chút, thiệt thòi một chút cũng không sao.
Chợt muốn quay về với cuộc sống thường nhật, tránh xa thế giới hai mặt này.
Con người ta chẳng lẽ bản chất là không thật lòng?
Chị đừng suy nghĩ nhiều, cứ làm những gì mình cảm thấy vui vẻ, ai nghĩ sao mặc họ. Ai nghĩ nhiều thì họ mệt, họ lẩn quẩn với chính họ thôi, mình cứ vô tư như bản chất của mình là thoải mái rồi. Hơi đâu bâng khuâng vì những người thích "nghĩ dùm người khác" những điều mà "người khác cũng chẳng nghĩ đến", chị nhỉ!
Ảo và thật, sao phải phân biệt như thế? Chỉ là khác cách tiếp cận nhau thôi. Khối người gặp nhau hàng ngày mà vẫn "ảo", và cũng khối người chẳng gặp nhau bao giờ mà luôn rất "thật". Ảo hay thật là do con người, không phải do phương tiện, không phải do hoàn cảnh, đừng đổ thừa do môi trường và đừng biện hộ bằng những lý do.
Cuộc sống là không bao giờ đổ thừa cho hoàn cảnh, không quan tâm quá trình, quan trọng là kết quả
Mình nhớ truớc đây trên MX topic "Ảo và thật" do mình khởi tạo đã gây rất nhiều tranh luận từ các thành viên! Có những đêm mình, LMH và SYM (ai vậy ta?) đã... tranh luận thật vui với một mod nữ... Kết quả là cm bị xóa khá nhiều mặc dù những ý kiến (có thể chủ quan) không hề sai! Nghĩ lại cũng vui!
Ảo và thật là 2 mặt của một dân cư mạng cho dù bạn có thể hiện thế nào nhưng tính cách và con nguời bạn vẫn không thể khác hơn!
Thôi dù cho nguời có thích hay ghét hay đố kỵ thì mình cứ thấy vui khi chung quanh ta vẫn còn rất nhiều BẠN HIỀN hiểu mình, phale à!
Last edited by TeacherABC; 17-09-2009 at 09:11 AM.