Thỉnh thoảng hỏi hai chị em.
- Hai chị em thương mẹ không nè?
Vừa nói dứt câu hai chị em đã nhanh nhẩu:
- Dạ không...
Chợt giật mình, "Hay là tuần này mẹ thường về muộn nên bị các con ghét rồi?".
Nhìn mặt Mẹ ngớ ra, hai chị em cười hí hí:
- Con không thương Mẹ mà là...ghiền Mẹ
Ừ, hình như là ghiền thật.
Trừ những hôm có giờ học đàn, không thì, hễ mẹ về đến nhà là tự dưng mọc thêm 2 cái đuôi quấn quýt Mẹ cho đến giờ ngủ.
Cái câu "Mẹ ngồi giữa" luôn là phán xử cuối cùng mỗi khi các con tranh nhau ngồi cạnh mẹ.
Sáng nay, mẹ và con gái lại đo chiều cao. Con gái nhỉnh hơn Mẹ một tí rồi. Mẹ đùa:
- Mai mốt mẹ muốn hôn con chắc phải bắc ghế!
Con cười bẽn lẽn thật dễ thương.
Một ngày mới rồi. Chúc các con hôm nay đi học thật vui!
Con gái của cô giáo chắc lớn lắm rồi ạ, ngày mới vào em cứ ngỡ cô Lê còn trẻ lắm cơ
Tuy ko phải là số 1 nhưng là DUY NHẤT, riêng mặt trời chỉ có một mà thôi và MỸ DUYÊN chỉ có một trên đời :
Con em bao tuổi rồi còn làm lũng mẹ thế. Giống như con chị hồi nhỏ í. Cứ tối ngày rúc nách mẹ hít hà...Giờ lớn hết cả rồi, xa cách mẹ. mẹ nhớ quá nhiều khi đứng cửa phòng con phải gõ, chạy vào xin ôm một cái ...Nghĩ sao mà tủi thân ghê. Hi hi
Que Sera, Sera. Whatever will be, will be
The future's not ours, to see
Que Sera, Sera
Mượn nhờ topic tản mạn cho riêng mình của phale.
Tin nhắn 1: em biết là anh lúc nào cũng muốn em hạnh phúc và cám ơn anh vì điều đó. Nhưng sao em chẳng thể nếm được hạnh phúc trong khi quanh em hàng chục trái tim đang chầu chực, quỵ luỵ! Lúc này em đang đi xa và chắc sẽ không bao giờ gặp lại được anh. Cầu mong cho em được quên những ngày được bên anh.
Tin nhắn 2: Anh à, em nhớ anh luôn nói:"em nên kiếm một người cho riêng mình và cuộc đời mình! Đừng trông chờ vào anh!" và em đã làm đúng như anh mong muốn mặc dầu biết rằng suốt cuộc đời này em sẽ không thể nào quên anh.
Hai tin nhắn đến trong hai ngày liên tiếp => đó là lý do tại sao vô tình bị điên!
Lang thang chân bước vô tình
Bạc phơ vó ngựa, rập rình ánh sao
Lâu rồi không được đọc những tản mạn của Pha Lê... nên...nhớ!