Có những lúc….

Có những lúc sao hụt hẫng vô cùng, lòng trống trải cứ như vừa mất mát gì ấy lớn lắm, mình lại nhìn vào tấm hình của mẹ, tấm hình chụp vội hôm mình đi,…vài phút lại trôi qua nhẹ nhàng, làm việc tiếp thôi…
Có những lúc ngồi ngẩn ngơ nghĩ dáng người xa, chợt nhớ nhớ lạ lùng, cái cảm giác mong chờ mới khát khao làm sao!...Trở lại thôi, chỉ là xa vời,…
Có những lúc làm việc quên mình, học hành ngủ quên trên bàn học, muỗi cắn đỏ chân,…sao nghị lực phi thường đến thế nhỉ,… Cơm áo gạo tiền giúp ta trưởng thành hơn, nhưng lấy của ta đi nụ cười ấy,..
Có những lúc phóng xe trong mưa, nghe hồn vất vưởng, mặc kệ, ướt át, lạnh lẽo mới thấy cô đơn làm sao,… lâu nay vẫn một lối đi về,…
Có những lúc đóng cửa phòng lại, bật nhạc thật to, khóc ngon lành, chỉ sợ người ta nhìn thấy nước mắt, giả vờ mạnh mẽ thôi, làm sao dấu nổi tâm hồn yếu đuối chớ!...
Có những lúc, ngồi lại gậm nhấm những khổ đau, những khó khăn của đời mình, thấy bước đi nữa thật là khó khăn, hay dừng lại, buông suôi tất cả! ôi cuộc sống! Tỉnh lại đi, đừng bao giờ tuyệt vọng như vậy,…ai hay hát cuộc đời hôm nay đẹp lắm cơ mà,…
Có những lúc bất mãn với người, nhiều xấu xa bất công, …lòng quặn đau nhìn những người công nhân làm miệt mài 12giờ/ ngày, đồng lương chi đủ thuê nhà, mua gạo,…giọt nước mắt rơi lặng lẽ,…không giúp được gì,…
Có những lúc đứng lên đấu tranh phê bình, chợt thấy mình đơn độc, lẻ loi, ai cũng chỉ biết mình, cá nhân quá, mình không trách, họ cũng chỉ nghĩ cho bản thân mà thôi, một mình ta làm được gì,….
Có những lúc trông mình đáng sợ làm sao, mặt lạnh lùng, nghiêm nghiêm theo khuôn phép, cố tỏ ra vậy thôi, ko làm nổi nửa ngày, ta thích tiếng chị chị em em,…Bởi lẽ quyền uy không thu phục được lòng người,…Sẽ quản lý bằng tình yêu và niềm đam mê công việc,…
Rồi có những lúc muốn chạy về bên mẹ, ngả đầu vào vai mẹ mà nũng nịu,…thơm lên má cha một cái, và con lại ra đi, mạnh mẽ và tự lập,…

Và có những lúc, mình thật lạ,…. Vô tư, nói cười… đời hạnh phúc biết bao!