Khốn nạn! Khi người ta ý thức rõ cái sự tàn lụi của chính mình, trước một kẻ khác giới, trong hoàn cảnh như em bấy giờ, thì thực thảm hại, ê chề quá. ở quê em, người ta có câu: Đẻ con khôn mát l. rười rượi/ Đẻ con dại thảm hại cái l. Hê…hê… Giá mà có mẹ em ở đó, phải chứng kiến cái cảnh em đi ăn cắp, chạy trốn để ngồi trước một người đàn ông Việt, trong dạng thảm hại như vậy, chắc bà sẽ chửi cho đúng một câu như vậy!
Rõ ràng, trước mặt em không phải là chó. Đôi mắt người ta nhìn mình như thăm hỏi, muốn chia sẻ, giúp đỡ, không đểu cáng, ấy là đôi mắt đàn ông. Thế là em òa khóc. Khóc thật sự và có lẽ đến chục phút, anh ấy để mặc em khóc chán khóc chê. “Rồi, khóc đủ chưa? Đứng dậy theo anh!” Anh Hùng nói vậy mà em cứ như bị thôi miên, đứng lên, theo chân anh vào một tiệm cà-phê dưới tầng hầm nhà ga. Tại quán cà-phê đó, em kể cho anh Hùng nghe hết mọi việc. Hoá ra anh ấy cũng biết em từ ngày còn cặp bồ đánh hàng xuyên biên giới. Nhìn thấy thân hình tiều tụy của em, nghe chuyện em kể, đôi mắt anh ấy dân dấn như chực khóc. Mãi sau này, thân nhau rồi, có bận em trêu: “Mặt mũi đàn ông, phong trần, tưởng anh hùng lắm, thế mà hèn!” Anh ấy cười, nom thật hiền khô và bảo: “Anh thế đấy! Cô thử bảo ai cầm dao, dí súng dọa anh, xem anh có hèn không.” Đàn ông ấy mà, khổ đau lắm, oan trái lắm, mà còn biết khóc được, thì dù mặt mũi có ghê gớm đến đâu cũng chỉ là cái vỏ che chắn cho một trái tim dễ vỡ mà thôi!
Thế là anh ấy lấy xe ô-tô đưa em về nhà.
Hôm sau anh Hùng đưa em đi trình diện tổ chức phòng chống AIDS của thành phố. Đầu tiên em cũng ngại quá, vì ngượng vô cùng. Nhưng anh dỗ dành và nói: “Cô dở hơi bỏ mẹ! Cái thằng tiếp cô, giảng giải cho tụi mình, nom lịch sự lắm, com-lê, cà-vạt, cổ cao áo trắng cũng dính si-đa đấy. Người ta, những người hiểu biết ấy mà, chẳng ai khinh bỉ cô đâu!” Lại bảo:
- Cô muốn chết thì chết quách đi như con chó ghẻ đi hoang, biết đâm đầu vào xe hỏa tự tử, là rảnh nợ mình cô, nhưng còn ai nuôi con cô nữa?
Ai nuôi con cô nữa? Câu hỏi ấy làm em trằn trọc mấy đêm. Anh ấy nói đúng. Hóa ra trên đời này, chết có khi dễ hơn phải dũng cảm sống để vượt qua mọi khó khăn vì con mình, vì cha mẹ mình. Trả lời được câu hỏi ấy, tự nhiên em bớt ngượng. Em điện về, kể rõ sự việc với mẹ em. May quá, cháu nó đi khám, âm tính. Từ đó em ở với anh Hùng. Thời gian trôi đi, em dần hồi người, có da có thịt, dần bình tĩnh lại. Em nghe lời anh Hùng thường xuyên tới phòng chữa trị. Nhưng điều đáng mừng nhất là em quên đi cái mặc cảm: mình là của nợ của thiên hạ. Anh Hùng giấu kín việc em bị bệnh. Anh lại bảo ban em cách bán hoa. Công việc bán hoa cũng khá vất vả. Anh Hùng tập tễnh cái chân gỗ mà vẫn phải dậy từ sớm. Tuần nào cũng dậy rõ sớm, hai lần đi mua hoa. Thương anh, em nói ra miệng. Nghe xong anh bảo, cô thương anh, tập lái xe đi. Vận động nhiều, buồn chỉ đủ buồn thôi, chắc còn sống dai hơn cả anh. Biết mèo nào cắn mỉu nào?
Không chỉ cơm nước, giặt giũ, chợ buá… em học cách giữ hoa tươi lâu. Bán hoa bó hoa là khó nhất. Làm sao cho nó lạ, nó đẹp, đúng cái nhìn, ý thích của người châu Âu. Được vài ngày, thấy em tập bó hoa, anh ấy cấm, vì khi người ta bó hoa, hay bị những gai nhọn đâm vào gây chảy máu. Phát hiện ra điều đó, anh Hùng không để em bán hoa nữa mà chuyển sang bán quầy báo và đồ lưu niệm. Anh bảo, em đỡ anh là tốt, nhưng nên đề phòng lây nhiễm cho khách hàng. Con người ta lương thiện, văn minh là ở chỗ, làm bất kì cái gì cũng đừng để người khác ảnh hưởng, thiệt hại…
Anh ấy rất nghiêm khắc, hàng tối bắt em học tiếng Hung. Anh ấy luôn động viên em và một hôm nói, anh rồi cũng chết thôi, để lại cửa hàng này cho em kiếm tiền nuôi con. Hình như anh ấy linh tính điều gì đó đang tới, hay anh ấy biết có điều gì đó bất ổn mà giấu em. Một tối tự nhiên anh ấy kể chuyện cho em nghe cuộc đời anh.
Hóa ra anh ấy cũng có một cuộc sống lắm ê chề quá, gian khổ quá. Anh ấy kể cho em nghe về vợ cũ của anh, về chị và những dằn vặt đau đớn của anh bao nhiêu năm qua. Em chỉ biết nghe! Thương anh ấy, nhưng chỉ dám ngồi im lặng nghe.
Thực tâm mà nói, em yêu anh ấy, yêu lắm! Bởi anh ấy thật sự là một người đàn ông. Em vẫn nghĩ, ngoài cha mẹ em ra trên cõi đời này, chẳng ai đối xử tốt với em như anh ấy. Nhưng em biết, anh ấy không yêu em! Anh ấy chỉ yêu chị thôi! Anh ấy thuộc từng cử chỉ, điệu bộ của chị, nhớ cả cái lọn tóc ánh nâu, hai cuộn búp thường xõa xuống trên bờ vai chị… Em thề, em chưa thấy có người đàn ông nào yêu như vậy! Si mê quá, cuồng say quá! Tự dưng, em lại thấy ghét chị. Ghét thực sự. Mà không phải chỉ ghét. Em căm thù chị. Căm thù một cách cay đắng. Dù chưa gặp chị bao giờ? Em xấu quá phải không? Biết làm sao? Tâm địa đàn bà….
Rồi một đêm khác, em làm chả xương sông. Tuyết rơi mù mịt ngoài cửa sổ. Hai anh em chuốc rượu nhau. Anh Hùng uống hơi quá chén. Rồi anh ấy khóc. Trời ơi, anh ấy khóc.
- Anh không đẹp như em nghĩ đâu? Anh là một thằng khốn nạn! Đúng là một thằng khốn nạn! Nhưng mà, cô ấy đẹp quá. Em biết không? Đẹp không thể chịu nổi. Giá như anh là một khúc gỗ mục, ừ giá như anh là một khúc gỗ mục thì hay biết bao nhiêu, vì như thế, anh đã trở thành một kẻ tử tế, và biết đâu cô ấy sẽ yêu anh. Nhưng không, anh lại là một con người. Một thằng đàn ông hoàn toàn khỏe khoắn và lành mạnh. Khốn nạn!
Anh lại khóc. Đập đầu vào tường mà khóc. Anh ấy không say rượu đâu. Không say.
- Em biết không? Đàn bà đẹp dễ sợ. Nhưng có người đẹp, làm cho người ta yêu. Yêu đến lú lẫn. Nhưng có người đẹp làm người ta muốn hiếp. Cô ấy là như thế đấy. Và anh đã trở thành một con súc vật. Cô ấy không bao giờ tha thứ cho anh cả. Trời đất ơi!
Bao năm tháng rồi, anh ấy luôn bị giày vò, ân hận về những gì đã gây nên cho chị. Anh ấy luôn nghĩ tới con, tới chị. Và, mỗi khi nhắc đến chị, anh ấy lại bảo, chẳng bao giờ cô ấy tha thứ cho mình! Chị ơi, có lẽ, ở một con người qua bao nhiêu phong trần như anh ấy, chính sự thanh cao đã dày vò, hành hạ anh ấy. Em biết anh ấy mà. Không còn sự đau đớn nào hơn thế! Tuần gần đây, khi đã rất yếu, sắp mất, anh ấy vẫn hy vọng, vẫn tin là chị sẽ tới, Thanh Vân sẽ tới. Cứ nhắc đến việc chị và con của anh ấy sẽ tới là anh ấy tỏ ra muốn sống lắm. Kì lạ thật…
Như vậy là rõ rồi! Quyên bống ứa nước mắt. Cô tưởng thấy khuôn mặt của Hùng khi anh quỳ xuống, ôm lấy bụng cô, áp tại vào bụng cô, trên cái thảm lá xơ xác vàng khô của mùa đông năm ấy. Cô nhớ, khi anh áp tai vào bụng cô nghe tiếng tim của con anh, khuôn mặt của người đàn ông phong trần, bấy giờ nom trẻ dại làm sao. Cái phần tử tế và tốt đẹp nhất của anh chưa khi nào bị thui chột, dù số phận có lúc đẩy anh tới tận chân tường…