MẸ !

Nắm đất cuối cùng lấp kín mộ sâu
Quanh con tối sầm bốn bề bão nổi
Ông trời ơi! Sao mà người nỡ vội
Cướp Mẹ đi…
không trăn trối một đôi lời...
…..
Mười năm chẵn, hai đứa phận mồ côi
Rưng rưng nhớ cánh hoa rơi trong từng nắm đất
Nghĩa trang chiều tê buốt lòng ai cắt
Lê bước thẫn thờ, ôi khắc nghiệt thời gian

Ngôi nhà xưa, um tùm cỏ rêu hoang
Hoa và rượu cùng nến nhang con lạy Mẹ
Nơi thiên đàng mong người không cô lẻ
Không tất tả gian nan như ở cõi trần

Thoang thoảng đâu đây lời ru Mẹ trong ngần
Từng đêm từng đêm canh con giấc ngủ
Nửa đời sau dù gió mưa vần vũ
Con vẫn âm thầm tìm bóng Mẹ, Mẹ ơi!