Sáng ngày thứ ba Liễu Quân Bảo lên đường trở về Cái Dương huyện. Nhưng vừa về đến Dương huyện, Tổng Đà Chủ đã phái thêm một phó phân đà chủ, tên Thiết Diện Hổ Đổ Hồng, gã là người tâm phúc của Bang chủ Thiết Hưng, bề ngoài đến đây để tiếp tay cho Quân Bảo những kỳ thật là để canh chừng mọi cử động của Quân Bảọ
Quân Bảo thấy vậy trong lòng càng thêm phẫn uất, ý định thoát ly chốn khỏi Bang hội càng cương quyết hơn.
Độ nửa tháng sau, chàng mượn cớ đến Kinh Đô để do thám tin tức trong triều, và để cho Thiết Diện Hổ Đổ Hồng khỏi nghi nan. Quân Bảo đem theo ba tên bang chúng đồng đi theo với mình.
Chàng đã tính sẵn mưu lược thoát thân, nên đêm đến một thị trấn phía Bắc thành Cái Dương liền tìm khách điếm nghỉ ngơi, lén bỏ “Mông hãn dược” vào rượu phục cho ba tên bang chúng uống say mê man. Chàng mới đổi thay y phục len lén dắt ngựa ra khỏi khách điếm ra roi suốt đêm rời khỏi địa phận tỉnh Hồ Bắc.
Liễu Quân Bảo tưởng mưu kế của minh như vậy là kín đáo, khó ai phát giác được. Nào ngờ Đỗ Hồng đã được mật lệnh của Bang chủ Thiết Hưng nên nhất cử nhất động của Quân Bảo đều không thoát khỏi tai mắt của Đổ Hồng.
Chàng trốn khỏi khách điếm chẳng đầy ba giờ đồng hồ sau là Đổ Hồng đã tiếp được tin cấp báọ Y lập tức dắt theo bảy tên tâm phúc đuổi theo bén gót. Ngựa của Quân Bảo tuy chạy rất khỏe nhưng suốt mấy ngày đêm không hề dừng vó, đến Lâm Đồng Quan là người ngựa đã thấm mệt. Nhờ vậy Thiết Diện Hổ cùng bảy tên bang chúng đuổi theo bắt kịp. Liễu Quân Bảo vì sự sống còn của tính mạng, tận lực giao đấu giết được ba tên bang chúng, nhưng chàng cũng bị trúng một đao gần đứt lìa bả vaị
Chàng phục mình trên ngựa chạy thục mạng. May nhờ số mệnh còn dài, ngẫu nhiên gặp lúc Trùng Dương lấy được Cửu Âm chân kinh từ Hoa Sơn trở về ra tay cứu cho khỏi chết.
Liễu Quân Bảo thuật rõ thân thế mình xong và đã biết ngươi cứu mạng chàng chính là Vương Trùng Dương chân nhân danh tiếng đồn đại như sóng dậy trong giới Võ Lâm, chàng hết sức mừng rỡ ngồi phục xuống lạy Trùng Dương xin thâu nhận chàng làm đồ đệ.
Trùng Dương tính thầm trong bụng, hiện giờ đã có bốn người đệ tử, lần đến Hoa Sơn thâu nhận Vương Nguyên Bân, trên đường trở về lại bắt gặp Liễu Quân Bảo nếu nhận thêm hắn làm đồ đệ thì trước sau được sáu tên đệ tử chỉ còn thiếu một người nữa là có thể luyện được “Thiên Sát Bắc Đẩu trận”. Chàng bèn gật đầu đáp :
- Tốt lắm! Ngươi muốn bần đạo thâu nhận làm đồ đệ phải không? Bần đạo rất sẵn lòng vì đã làm ơn thì làm ơn cho trót! Nhưng bần đạo là kẻ huyền môn đạo sĩ, không thể thâu nhận đồ đệ tục gia! Nếu nhà ngươi muốn bái ta làm sư phụ thì phải dóc tóc làm đạo sĩ tuyệt điều hệ lụy, ngươi có bằng lòng không?
Liễu Quân Bảo vội đáp :
- Đệ tử sinh nhằm giờ xấu, nên số mệnh chịu lắm gian truân, lòng đệ tử chán ngán hồng trần thế sự. Nếu được ân sớ chỉ điểm sông mê độ khỏi bờ tục lụy để được ngồi dưới chân Tam Thánh hưởng thú tiêu dao thanh tịch. Thật là ngoài ước muốn của đệ tử. Xin ân sư ban đạo hiệu cho đệ tử.
Vương Trùng Dương cả mừng cho phép Liêu Quân Bảo khấu đầu làm lễ và thâu nhận chàng làm đệ tử. Liễu Quân Bảo sau này là Liễu Xử Huyền, một nhân vật khét tiếng trong Toàn Chân thất tử.